Em biết lấy nick chị viết như thế này thiệt không hay. Nhưng chị ơi! gốc thiên đường mỏng manh nào đó chị hiểu và tha thứ dùm em nha.
"Tình yêu là gì hở chị?"
Yêu để làm gì? Trớ trêu quá sao em lại phải yêu cơ chứ! Sao em không là khúc gỗ, hòn đá vô tri. Sao em lại cứ phải là cô bé ngốc nghếch khó ưa thế này. Muộn phiền, bực bội và đau điến quá!
Cuộc sống và tình yêu thật đẹp người ta thường nói thế! Nhưng chị ơi! Sao trong em chỉ có mỗi muộn phiền. Yêu người rồi lại ghét người. Mâu thuẩn, phân vân biến đời em thành con rối vô tri, vô giác.
Buồn quá! Nhiều khi em thèm được tung bay như những áng mây trời lơ lửng. Ở trên đó cảm giác hạnh phúc thế nào vậy chị? Chị kể em nghe với nghen.
Buồn quá! Chị ơi! Mỗi sáng thức dậy bằng vị đắng, nếm từng hơi thở chán chường mà dường như quá thân đến lạ lùng, ngỡ ngàng, sợ hãi. Em khóc,,,khóc rất nhiều để rồi chợt nhận ra... nước mắt kia rơi thôi không còn vị mặn... tâm hồn em đã chết.
Có những nỗi buồn lạ quá! đến rồi đi không đầu không cuối, như lá thư này em viết cho chị mà chẳng hiểu viết để làm chi...
Rồi thì cũng có lúc cuộc sống ko như mình nghĩ, nó cứ trôi theo chiều ngược lại: ty, danh vọng... ôi chán ngán, trớ trêu.
Rồi thì cũng có một lần vứt bỏ tất cả để ra đi, để nhỏ nhoi cho bản thân dại khờ nông nỗi... Chị ơi! phải chăng điều đó đã quá sai lầm.
Rồi thì cũng đến đoạn nước xiết của dòng thác đời dựng ngược, ngã ba dòng em biết phải làm sao?
Rồi thì cũng phải cố gắng gượng dậy trong tiềm thức những nỗi đau... đau đớn lắm, nhục nhã lắm... Chị ơi! nhưng phải cố, nhủ lòng phải cố...!
Rồi thì cũng đến mức độ chín mùi những nỗi đau thương tê tái... Chị ơi! điên dại một kiếp người rêu phong...!
Em viết cho chị hay em viết cho chính em, cuộc sống nhiều khi ko quyết nỗi một điều gì? Và cũng ko cần thiết để một ai đó một lần nào đó xa lạ để mà cảm thông... chị nhỉ? Em viết cho em... cho vơi đi những nỗi niềm trắc ẩn mà có lẽ ... mà ko chỉ có thể viết lên góc nhỏ diễn đàn nào đó thôi.
Âu, đâu đó rồi thì ty, bình yên cũng sẽ đến, nhưng chắc một điều ko phải bây giờ, mà cũng chẳng phải of em đâu...
Chấp đôi lòng bàn tay bé bỏng of mình, em nguyện cầu ngày mai mọi việc sẽ êm xuôi, suôn sẻ như những chiếc lá vàng cuối thu lũ lượt rụng rơi, tiễn nhau về nguồn cội.
Buồn bã và cô độc quá chị à! Đôi khi em cố khóc thật nhiều, thật to, nhưng rồi thì cũng chẳng biết phải làm sao? Em ngốc quá phải ko? Em hư hỏng quá chị à!
Cuộc sống này đẩy đưa con thuyền định mệnh of em đi thật xa, vào đêm đen tối tâm sự ngờ vực, ghen tị, khinh khi. Em kinh tởm tất cả cái mà mọi người ngửa tay đong đếm, ty ấy có phải là ty ko hở chị?
Ko một sách báo nào, ko một trái tim nào có thể đủ để mà em ... em tựa vào kể lể khóc than, đừng nói chi một con người bằng xương bằng thịt. Chỉ có chị thôi đó, một người chị chưa lần gặp mặt, nhưng trong em có chị một người chị đúng nghĩa để vơi bớt nỗi lòng em thỏ thẻ.
"Hihi" phải cười một tiếng lấy lại niềm đam mê, hơi thở rực sức sống, ty nữa chứ! Thôi loãng quá câu từ rồi! Em ngưng gõ, chị ngưng thổn thức tâm hồn. Em viết cho chị hay em viết cho em...?...
Em viết cho chị hay em viết cho chính em, cuộc sống nhiều khi ko quyết nỗi một điều gì? Và cũng ko cần thiết để một ai đó một lần nào đó xa lạ để mà cảm thông... chị nhỉ? Em viết cho em... cho vơi đi những nỗi niềm trắc ẩn mà có lẽ ... mà ko chỉ có thể viết lên góc nhỏ diễn đàn nào đó thôi.
Cuộc sống mãi đẹp em gái của chị à. Dẫu rằng cuộc sống kia còn bao nhiêu ngổn ngang đi nữa thì đã sao?
Đọc được mấy dòng của em. Chị không phải là người trong cuộc, nhưng dẫu sao cũng là chị của em mà. Chị đặt niềm tin tưởng tuyệt đối vào mimi, vào những gì em đã, đang và sẽ tiếp tục.
Em của chị hãy cố gắng, cố giữ gìn sức khỏe nhé! Qua bên ấy trời không đáng yên như SG - MT của mình đâu!
Trong thâm tâm anh ty yêu of em chỉ là tờ giấy quyết mỏng manh thôi! Em nhận ra nỗi mà, anh đừng cố nói thêm điều gì nữa! Thôi tụi mình chia tay nhé!
Đôi lúc trong ty người ta cũng cần phải nhẫn tâm anh à! Phải có một người đứng ra nhận lãnh tất cả sai lầm chứ! Anh cứ bỏ đi đi, một mình em gánh chịu.
Mai cuộc vui kia có tan thành mây gió, anh có đan tâm đem tình cảm of em ra mà xé nát thành muôn ngàn mảnh đi nữa... em vẫn yêu anh.
Mai dẫu đóng tro tàn kỷ niệm âm ỉ trong tim bao nhiêu là vết đau sân xé tủi hờn... em vẫn không hề giận anh đâu.
Lại buồn phiền trong lòng, lại bơ vơ nữa rồi! Lại viết vu vơ chẳng để làm gì nữa rồi! Hic, dạo này sao lắm tâm trạng thế này nhỉ! Lẫn lộn vui buồn, chán nản... Ôi! thèm quá một giấc ngủ thiệt say, thiệt lâu mà sao ko thể? Hễ nhắm mắt nằm xuống là đầu óc cứ quay cuồng, mong lung.
Tuần sau em sẽ ko còn lên net thường nữa đâu, giờ tranh thủ viết cho chị mấy dòng chị nhé! Lưu lại thoáng mong manh nào đó tụi mình thân nhau.
Ko biết rồi mai đây cuộc sống nó phũ phàng đến mức độ nào chị ơi! Chứ giờ trong lòng em chỉ là dòng sông mênh mông chán chường, cô độc.
Đôi lúc quá đầy đủ con người đâm ra lười biếng. Nhưng em nào đâu có em nghèo rớt mồng tơi lum mà! Ty đó chị à! Em tìm mãi mà một nữa kia đâu? đang lưu lạc phương trời nào, và liệu người ấy giờ có như mình mong lung mọi thứ thế này ko? Nghĩ mà chán phèo.
Mưa nhiều quá! Tối nay trời đỗ dầm nữa... Sao chán thế mà ổng còn thêm dầu vào lửa hoài vậy? Hí hí, mưa và những hoài niệm đan lẫn vào bản tình ca buồn ngây ngất, ôi cuộc sống, ty, bình dị giây phút này phải ko?
Thôi em ngắt ở đây chị nhé! Mai tiếp, giờ thì ngắm mưa...
Thế là bộn bề lại tiếp tục trêu con bé ngốc of chị rồi! Môi trường lạ lẳm nè! Cuộc sống mới nè! Mọi thứ em fải sắp xếp lại từ đầu từng chút một ... hí hí tự dưng nghĩ tới chuyện bé bi ngày xửa ngày xưa tập tành từng tí một. Nhưng chị ơi! bé bi thì có mẹ, có cha đỡ nâng, còn em thì...
Nhưng mà cũng có sao đâu? Vướng ko giải quyết nỗi thì điên dại lên khóc bù loa một lát cho vơi cái thú tính dễ thương mít ứot thôi, rồi thì tất cả nguôi ngoai.
Chị yêu! Thế là em lớn thêm một tuổi, già thêm một tí và dại khờ thêm một tí nữa, dại khờ thôi nhé chứ hỏng có chịu thèm ngu đâu à nha! hí hí
Thôi mệt mỏi quá mí tiếng bay bổng lận, đầu óc nó lâng lâng đâu đâu đó rồi! Hong biết là có fải bị nai vàng ngơ ngác nào hớp ko nữa ấy chứ! hí hi
Cuộc sống ko phải để vui buồn vô cớ như thế phải ko chị? Nhưng lắm lúc bó tay quá chị à! ko lời nào bày tỏ nỗi đâu, mà cũng chẳng ai rãnh rỗi đến độ sống chết cùng cái tôi khô khốc vớ vẩn of mình cả.
Chị ơi! Bi giờ say xỉn quá goài nè! Send cho chị một cái mail gọi là... gọi là cho bản thân riêng em chị nhỉ! Xỉn say chớ "lầy" vì còn là con gái... hí hí
Nhiều lúc bướng quá! Biết mà ko thể nào kìm chế nỗi rượu bia đẩy đưa. Hỡi thế gian làm con người chi mà cực khổ đến vậy nhở? hihi... ước gì mình là loài xúc vật, hay tản đá vô tri vô giác nhỉ? Chị ơi.........!...............
Web hôm nay buồn chỉ mỗi một con bé khùng điên viết vớ va vớ vẩn cho chị, cho em để mà .... hihi .... thôi off nhậu tiếp... chị of em, lòng của em cố gắng ... cố gắng chỉ thế thôi....