Anh, câu thơ "Lạ gì ngọn cỏ phiêu bồng" nghe êm tai không anh? Câu thơ của 3N được lấy làm tiêu đề, em thích.
Em ra phố một mình, mộng ban ngày ru trái tình lang thang. Con đường thật dài, em không dựa vào cây số, đôi chân em mách thế. Nhiều ngả để quẹo trái hay quẹo phải, em chọn lối đi thẳng. Thỉnh thoảng, dõi mắt bâng quơ vào số nhà thiên hạ. Anh hỏi để làm gì hả? Không, chẳng làm gì cả, ngó chơi vậy thôi. Gió giỡn đùa, đưa mùi thịt nướng từ bếp nhà ai ướp điếc cả mũi em rồi. Nào, thì hít hà, bụng gọi thầm: "Em, đói rồi". Nắng nhí nhảnh, vãi hạt lung linh. Nheo con mắt dài nhìn những ảnh hình chênh vênh... chênh vênh... không gặp một dáng thân quen nào. Đi ngang qua một trạm xe bus, chiếc ghế đá không người, cũng không có ai đứng. Vắng thật, ít khi. Nắng đùa da mặt, da tay... Nắng nghịch quá, làn da em không có buồn đâu, nghịch nữa đi nào, nắng ơi! Em thích nhìn những khung cửa sổ, có khung nằm ngang tầm nhìn, có khung phải ngước đầu lên mới thấy được. Những khung cửa sổ được mở toang hay khép kín, đều gợi tò mò nơi em. Thế giới của mỗi người sau khung cửa sổ đều rất bí mật. Lang thang... lang thang.... Bớ em, tim lạc rồi. Em, mỏi cuộc kiếm tìm.
Con đường rất dài. Em không dựa vào cây số, đôi chân em mách thế. Em biết, nhưng anh đâu biết. Thời gian qua nhanh lắm chứ không chậm như mình tưởng đâu anh ơi! Còn cái hơi đời nữa, buồn lạnh ghê! Anh từng hỏi đùa: "Khi chúng mình mất nhau, em sẽ còn lại gì?". Em mĩm cười: "Dạ, em còn lại một cái tên. Tên em vẫn vậy".
Anh ỡm ờ, luôn ỡm ờ. Bao giờ cho hết ỡm ờ, bớ anh!
Có 4 thành viên đã gửi lời cám ơn đến Quận Chúa Quỳnh Anh vì bài viết hữu ích này: