Trương hiền đệ cũng nhìn nhận "không ít người ngoại quốc nói rành tiếng Việt" đó thôi. Đã có người đạt thành tựu, chứng tỏ học ngôn ngữ Việt không khó, mà những cá nhân đó có phải người trời hay thần thánh gì đâu. Vậy tại sao những người khác không đạt kết quả? Đó là họ chưa tận dụng hết khả năng của mình; chỉ mới gặp chút rắc rối bước đầu học nói, đã vội vã mạ chữ khó lên ngôn ngữ đó rồi.
Tiếng Hoa là thứ tiếng được nói nhiều nhất trên thế giới (khoảng 1,075 triệu người sử dụng ngôn ngữ này). Tiếng Tây Ban Nha tuy không phổ biến bằng nhưng cũng đứng hàng thứ 4 (425 triệu người), tiếng Pháp xếp thứ 10 (129 triệu người). Nhìn lại bảng thống kê 10 ngôn ngữ khó học nhất, Hoa ngữ "bị" liệt vô hàng đầu danh sách, trong số đó, tiếng Tây Ban Nha ở vị trí thứ 10, và tiếng Pháp chiếm vị trí thứ 9. Lầm lẫn gì đây chăng? Những thứ tiếng đó bị đánh giá khó lắm mà? Số người thành công trong việc học tiếng Hoa nhiều hơn gấp bội so với những cá nhân học tiếng Việt đâu có nghĩa là Hoa ngữ dễ hơn Việt ngữ hay dễ hơn những thứ tiếng khác!
Cũng nên biết, Trung Quốc là một thị trường giao dịch thương mại lớn nhất nhì thế giới. Giả dụ Việt Nam cũng là một thị trường tương đương như vậy, chưa chắc sự chênh lệch giữa số lượng người ngoại quốc nói tiếng Việt và người nước ngoài nói tiếng Hoa một trời một vực đâu.
Đệ còn nhớ chuyện Pho triển ngọc Quan Âm của Lâm Ngữ Đường chứ? Trương Bạch lên nhà Trương Thượng thư học tạc tượng. Anh ta ban đầu học cách đẽo gọt, tạo hình dáng bức tượng. Tới khi thạo rồi, quan lại ở kinh đô tấp nập đem ngọc tới, mong ước trong tư dinh có một bức tượng do chính tay anh ta làm, bởi vì một khối ngọc lạnh lẽo nhẵn nhụi khi qua tay họ Trương lại trở nên một pho tượng tinh xảo, sống động.
Trương Bạch mượn ngọc làm phương tiện, qua việc tạc tượng mà phổ cái thần vào. Không ngọc, có Trương Bạch, tài hoa của Trương e rằng trong tam tài chỉ có trời biết, đất biết. Có ngọc, không Trương Bạch, ngọc cũng chỉ là một loại quý thạch mà thôi.
Trở lại vấn đề ngôn ngữ. Làm sao để gọi là thông thạo một thứ tiếng? Nói năng lưu loát, câu cú chuẩn xác. Đủ rồi!! Hiểu, nên mới nói năng lưu loát. Hiểu, nên câu cú mới chuẩn xác. Bắt đầu thuần thục rồi thì dần dà mới trở nên khéo léo, uyển chuyển trong cách phát âm, cấu trúc ngữ pháp, dùng đó làm phương tiện trang trải phần "hồn", phần "ý nghĩa" của ngôn ngữ lên mặt giấy, qua lời ăn tiếng nói tới người đọc, người nghe. Ý kiến, suy nghĩ đầy dẫy trong đầu, lại chẳng thể nào trình bày cho gãy gọn ra hồn thì cũng cầm bằng vô dụng. Ngôn ngữ nào, tiếng nói nào lại không có "hồn", nhưng cái đó đâu ở việc chăm chăm dùi mài sách vở, mà nó nằm ngay trong cách sử dụng, sắp xếp ngôn từ, ngữ pháp của chính bản thân. Muốn như vậy thì trước tiên phải thông thạo những cái cơ bản. Có cái này rồi, ít nhiều mới nảy sinh cái kia. Mà chưa gì hết đã ỏng ẹo chê khó thì còn kể gì đến "hồn" với chả "phách"
.
Kể ra đệ cũng lạ... Những đứa trẻ 4, 5 tuổi bên này cứ hễ hè là phần đông lại ra biển, hồ vùng vẫy. Chúng đâu có dịp bơi quanh năm suốt tháng, mà đâu phải năm nào cũng ra biển, chẳng lẽ mỗi khi xuống nước chúng cũng... chìm cái đã
.
Chữ "nhẫn" mà huynh nói, không phải là nhẫn nhục chịu đựng, hay là kiên trì nhẫn nại làm một việc quá khả năng. Chỉ cần mỗi ngày bỏ ra 15 phút học ngoại ngữ, đều đặn tuần tự năm này tháng nọ như vậy có khó lắm không?