21-03-2009
|
#1
|
|
-=[ Lương Sơn Hảo Hán ]=-
|
|
Thơ- Hoàng Sa
Thơ
HOÀNG SA
Thì Tôi cứ làm thơ
Thơ từ trong góc tim tôi
Cứ bay theo gió,
cứ rơi từng mùa
Thơ từ tia nắng
giọt mưa
Mơ màng
hư ảo
sớm trưa
chiều chiều
Mây trời
vẫn mãi đáng yêu
Cỏ cây
vẫn chứa
thật nhiều vu vơ
Cớ gì
mà chẳng làm thơ ...
Em đi
Em về
rồi em lại đi
Râm ran tiếng lá
thầm thì với nhau
Lá thương,
lá nhớ,
lá sầu
Bao nhiêu là lá
phai màu
chiều thu
Khi anh buồn
Khi anh buồn cây cỏ bỗng lao xao
Nhớ gót chân vừa ghé đến hôm nào
Khi anh buồn gió ngẩn ngơ tìm kiếm
Áo vàng xưa giờ bay ở nơi đâu?
Khi anh buồn tiếng chim chiều ngơ ngác
Hoa thẫn thờ thèm mái tóc xa xôi
Mây rủ nhau về ngủ cuối chân trời
Cho hoang vắng chỉ còn là hoang vắng
Khi anh buồn trái tim ru thầm lặng
Một khúc tình ướp mộng ảo vu vơ
Nhặt hương xưa còn vương trên vạt nắng
Giữa hư không anh vẫn đợi vẫn chờ
Khi anh buồn ... dẫu vu vơ phủ kín
Em lại về ... xao động mấy vần thơ
Tình thu
Nếu áp tai vào lá
sẽ nghe tình mùa thu
Chờn vờn cơn gió lạ
thì thầm một lời ru
Đưa mắt vào tia nắng
sẽ thấy nhớ mông lung
sẽ thấy thu chập chùng
trải mình trên mấy trắng
Đến bên cành hoa quỳnh
nghe hương thu mời mọc
Trôi nhè nhẹ suối tình
êm êm như mái tóc
Tôi sờ vào tim tôi
chạm vần thơ dịu ngọt
Em bỗng về bất chợt
cho tôi nhớ nụ cười
Không phải là thơ
Chắc không phải là thơ đâu
Chỉ là ghép chữ thành câu đỡ buồn
Chỉ là dở dở ương ương
Chỉ là dấu vết trên đường lang thang
Ta tìm trong cõi hoang mang
Ta đi trong chốn ngỡ ngàng xót xa
Chỉ là ta với mình ta
Chỉ là hoang tưởng, chỉ là vu vơ
Cho nên không phải là thơ
Chỉ là câu chữ
bơ vơ
lạc loài
- Mưa rơi rơi ... con đường trôi ... chân mỏi
Em ở gần ... hay xa tận mù khơi
Đêm mênh mang ... nghe vu vơ mời gọi
Anh cùng em .... hư ảo ... bước song đôi
- Năm ngón xinh ... bàn tay anh chưa nắm
Tóc tơ nào hoang tưởng một mùi hương
Áo kiêu sa ... gió đùa ... anh chưa chạm
Tội tình gì ... ôi những sợi tơ vương
- Tóc em rủ xuống từ trời
Áo em lướt nhẹ qua đời hoang vu
Gót sen xào xạc lá thu
Vai em có hạt nắng từ hư vô
Ngập ngừng anh bước vào thơ
Lênh đênh anh bước vào mơ tìm người
Tìm em ... chân mỏi rã rời
Vẫn là em đó ... xa xôi nghìn trùng
Chiêm bao
Từ xưa anh đã chiêm bao
Lơ ngơ lóng ngóng lúc nào cũng mơ
Đi hoài không hết câu thơ
Đếm hoài chưa hết chữ chờ chữ mong
Với tay bắt lấy hư không
Ngỡ là giọt nắng hồng hồng chợt rơi
Lắng nghe lời gió chơi vơi
Tưởng như tiếng vọng à ơi ru tình
Người xưa ẩn hiện lung linh
Một mình anh vẫn một mình chiêm bao
Khoảng lặng chiều thu
Thu trôi
lặng lẽ thu trôi
Lá rơi
lặng lẽ lá rơi
bên thềm
Sương thu
đậu mái tóc mềm
Mộng mơ
chợt gọi
mắt em chợt buồn
Hình như
chiều vẫn chưa buông
Hình như
mây vẫn vấn vương lưng trời
Hương thu
khe khẽ gọi mời
Tim anh khe khẽ
rung lời
vu vơ
Chờ
Nhỏ buồn
vì gió vu vơ
Anh buồn
chỉ bởi
vần thơ thích buồn
Gió theo tà áo
vấn vương
Anh theo câu chữ
lạc đường
ngẩn ngơ
Giữa chiều
bỗng có giấc mơ
Giữa anh
cò
một chữ CHỜ
lạ ghê!
Chờ ai
trên lối đi về
Cây si trong nắng
lê thê
bóng dài
Tơ vương
Cớ gì
hoa phải xuyến xao
Chỉ là cánh bướm
lạc vào
vườn mơ
Gió ngân nga
mấy vần thơ
Anh lang thang
chợt thẩn thờ
chút thôi
Chiều đông
thêm một vành môi
Thêm vào trong nắng
nụ cười
dễ thương
Nhỏ cón
thêm mấy tơ vương
Sợi yêu
sợi nhớ
sợi buồn
... nhỏ ơi
Chiều đông
Thu tàn
đã cạn
mưa ngâu
Hắt hiu cơn gió
gieo sầu
tái tê
Anh buồn
vì nỗi u mê
Vì mơ
một mái tóc thề
hư vô
Mơ hồ
phủ lấy vần thơ
Chữ nghiêng
chữ đứng
bơ vơ mấy dòng
Chiều nay
nhạt nắng mùa đông
Anh nhìn ...
nhỏ chớ ửng hồng má nghe !
Tôi về
Tôi về ngủ dưới nắng đêm
Đã quên hương gió tóc mềm xa xôi
Mệt nhoài những chuyến rong chơi
Vu vơ bỏ lại bên trời hư vô
Tôi về nhận lấy bơ vơ
Nhả vào đêm vắng vần thơ nhạt màu
Giấc nồng không có chiêm bao
Gối chăn phủ lấy hư hao úa tàn
...
|
|
|
|