Hình như hôm nay ta lại nói bậy rồi, thử với thật gì chứ. Nghĩ lại mà hối hận quá, không biết u có hiểu ý ta không, hay lại tưởng thật rồi?
Cả ngày chán, bùn quá. Cứ như thế này có lẽ là sẽ chẳng ra sao cả...
@ ox: em rút lại lời nói lúc chiều được hem? Em ko định nói như vậy đâu, tự nhiên ngốc quá à Em không muốn mất anh mà kưng yêu, coi như chưa nói gì nha
Gặp lại một thằng bạn cũ! Nó - một đứa hiền lành. Nó - một đứa nhút nhát và ngoan ngoãn có đạo đức, tất nhiên là 2 năm trước đây. Bây giờ nó...mất dạy quá. Nói chuyện với nó với cái kiểu thiếu tôn trọng người khác của nó khiến tôi...muốn vỡ tim. Trong đầu chềnh ềnh một câu hỏi to tướng, và tất nhiên là to hơn cả cái cục tức đang ứ trong cổ. Tại sao và tại sao? Tại sao nó lại có thể nói với "bạn" nó như thế? Mà cũng không hẳn, vì chưa chắc nó vẫn coi mình như bạn của nó. Hay thật, thời gian làm cho con người ta thay đổi hẳn như thế sao? Hay thật, 3 năm với nhau chỉ còn lại như thế thôi à? Hay quá, tôi đang mất niềm tin nghiêm trọng về mọi thứ. Giờ lại có thêm một tác nhân nữa kéo tụt cái level niềm tin của tôi xuống hạng bét...Làm sao nhỉ? Tin vào cái gì bây giờ? Leave me alone, plzzzzzzzzzzzzz
[MEDIA]http://streamer2.soundclick.com/jarry_DL/21/01/vipdownload/lkproduction+ngoisaocodonlkftungdaive.mp3[/MEDIA] Ngôi sao cô đơn
Chỉnh sửa lần cuối bởi Cẩm Lệ: 28-01-2007 lúc 18:25.
Những buổi học cuối cùng...
Khu giảng đường ít sinh viên hơn mọi ngày, vẫn An và một góc bàn quen thuộc...vẫn miệt mài với những lời giảng tuy không mấy truyền cảm của người thầy giáo già nhưng có thừa lòng nhiệt tình. Mắt An như bị cuốn vào chiếc bảng đen bóng không có nét phấn nào trước mặt, bất động và vô hồn. An khẽ rùng mình...Gió ngoài hiên tầng 5 của khu giảng đường B len nhau vào căn phòng trống trải dáng người, vào đến nơi thì như bị hụt hẫng vì những cô cậu sinh viên ăn mặc phong phanh mọi khi đã về hết; vậy là không còn ai để trêu đùa nữa. Lớp học chìm vào một sự yên tĩnh đáng sợ. Thầy vẫn đều đều với những câu chuyện về kiến trúc Pháp, trò không một ai nói gì, không phải ngoan hơn mọi ngày, mà vì không còn gì để nói với nhau cả, hay đơn giản hơn là người cần nghe thì không còn ở đó...
An đưa mắt nhìn ra ngoài ô cửa sổ, ánh nhìn không thể xuyên qua màn mây u ám và màn mưa mỏng đang giăng khắp những tán to bè bè của cây xà cừ cổ thụ. Có một người vẫn từng thích ngồi ngắm mưa bụi bên cửa sổ - Thiên thần của An...Nhưng thiên thần ấy đang ở một nơi rất xa...Lật lại kí ức chưa hẳn đã lùi vào dĩ vãng...Hai học kì trôi nhanh lắm...Cũng góc bàn này và ô cửa này, hai thiên thần đã viết vào mắt nhau danh sách những việc tốt mà họ sẽ làm cho loài người, đúng, những việc tốt của thiên thần...Nhưng xa lắm rồi...Giá như không có chiều mưa ấy, cái ngày mà trang nhật kí đời An chẳng chịt bao nếp gấp...Thiên thần đã đi...
- Cậu đi rồi phải về hái bưởi cùng mình đấy!
- Mình chỉ đi một năm thôi mà. Mình xin lỗi, lời hứa về nhà bà cậu mình đã không thực hiện được. Nhất định năm sau! An...chờ mình chứ?
Rồi sau đó là những bức thư được gửi đi hàng tuần, hàng tháng, và rồi không một hồi âm...Nhưng An vẫn còn tin. An còn phải đợi người ấy để cùng về nhà hái bưởi cho bà của An đi bán nữa chứ...
Mới đó mà cũng đã 23 Tết rồi, đúng ngày này năm trước một người đã ra đi, và ngày này của những năm trước An chưa bao giờ lỡ hẹn với bà...Một năm sao dài đến thế, tính theo lịch âm là 13 tháng vì năm nay nhuận tháng 7, thôi đúng quá còn gì, 13 chứ không phải 12...
Buổi học cuối cùng...
Số sinh viên lại vơi đi quá nửa...Cầm trên tay tấm bằng khen mà An chưa thấy vui. Học bổng cơ mà, đâu phải sinh viên ngành thiết kế nào cũng được nó...Giá mà An có trong tay tấm bằng khen này một năm trước đây, thì có lẽ 2 thiên thần đã có đôi...Một năm du học với An không quá lớn để có thể đánh đổi lấy thiên thần của anh...vậy thì anh đã vì cái gì?
An không nghĩ được nhiều như thế đâu, tan học xong anh nhoài ngay đến một nơi mà một năm rồi anh không ghé qua (hay không dám ghé qua?). Đợi...
Con đường thân quen vẫn như thế, vẫn những hàng quán ấy, những công việc ấy. Người ta đang xoăn xoắn chuẩn bị, Tết nhất đến nơi rồi...Rồi vụt qua trước mặt An một bà cụ già gánh hai gánh bưởi với tiếng rao yếu dần sau một ngày mệt mỏi...An nhớ bà. Bà chắc vẫn ngồi chờ đứa cháu ngoan về trảy bưởi cho bà đây mà. Những ngày xưa sao mà đẹp quá. Những buổi chiều cuối cùng của tháng Chạp, An xin phép mẹ cho sang nhà bà ngoại chơi, ấy là những ngày còn bé; bây giờ có lẽ không cần phải xin phép nữa...Một tay An trảy bưởi, phết vôi vào núm, rồi lót mấy lớp rạ khô xuống dười đáy thúng, xếp nhẹ nhàng từng quả vào. Những lúc ấy, bà nhìn đứa cháu vẻ mãn nguyện lắm, thằng bé An đã lớn thật rồi. Sáng hôm sau hai bà cháu lại gánh bưởi ra chợ phiên. Bưởi nhà bà An trồng được tiếng ngon nhất làng. Cả vườn chỉ có gần chục cây thôi nhưng cây nào cũng cho quả mọng ngọt, và rất thơm...Nghĩ đến lại thèm cái vị bưởi của bà và mùi hương dồng gió nội của chợ phiên quá...Giờ có còn không? Đã một năm rồi An không về nhà thăm bà. Nhiều khi nằm một mình, anh thấy mình như một đứa cháu bất hiếu...Cũng vì cuộc sống bon chen nơi đô thị mà con người ta không phải ai cũng mang kỉ niệm đẹp ra ngắm nhìn mỗi ngày rồi mỉm cười nữa...anh phải sống và phải vươn lên...Những lần mẹ gọi điện ra cũng không nhiều, nhưng cũng đủ cho anh biết rằng làng mình đã có đường bê tông. Thế là cái chợ phiên còm cõi đã không còn đông đúc mà thanh tịnh như những ngày trước nữa, đã có bụi, khói ô tô, cả tiếng còi inh tai nhiều khi làm lũ gà trong cái nơm đang đứng chờ được người mua trả giá hoảng hốt cháy toán loạn, tiếng kêu mới xa xót sao...Còn quán nước nhà bà Tư, có lẽ cũng bị giải tỏa để làm đường mất rồi...An muốn về quê mình quá, về cùng với thiên thần của anh...Mà sao giờ này vẫn chưa thấy? Trễ hẹn 1h rồi. Sương xuống dần và mưa giăng dày hơn, làm nhòa đi cặp kính vốn đã mờ trên khuôn mặt An và ướt cả manh áo hay bị gió đùa...Thiên thần không bao giờ trễ hẹn. Nhưng lần này thì khác! Có lẽ thiên thần không chỉ làm những việc tốt. An lững thững lê bước trở về trong mưa. Khu nhà trọ đã không còn một bóng người, chỉ còn mỗi An ướt sũng phịch xuống ghế. Sao lạnh quá! Gió tự nhiên thổi mạnh làm hai cánh cửa sổ va vào tường liên hồi kì trận tưởng như sắp rụng ra...Hình như lại sắp bão to rồi...Ôi vườn bưởi...Sao An không nghĩ đến chuyện này sớm hơn chứ? Năm nay nhuận thì giờ này bưởi rụng hết, lại thêm bão nữa...
An khóa vội cửa rồi bắt ngay xe ôm ra bến xe. Phải nhanh lên mới kịp chuyến ô tô cuối cùng về quê...Anh ngồi không yên, áo vẫn còn ướt quá, càng thêm khó chịu...Chiếc đồng hồ điện tử ngấm nước mưa ban chiều đã chết tự khi nào...Bây giờ là mấy giờ...?
Chiếc xe ì ạch bò trong mưa, người trên xe lèn nhau không còn một không gian trống...Mãi rồi An cũng về đến nhà bà. Đây rồi ngôi nhà yêu quý. Hình như có tiếng khóc...Anh chạy xộc vào nhà thấy mẹ anh đang ôm lấy bà. Bà bị trúng gió...Hình như anh đã muộn mất rồi...An chạy ra vườn bưởi. Cây lá xác xơ vì bão. Rồi anh thấy chiếc thúng của bà ở góc vườn. Những quả bưởi cuối cùng còn sót lại dưới gốc cây vẫn nằm chỏng chơ rã rời...Chúng còn đợi bàn tay quen thuộc của An...
Cái này chỉ là phác thảo, để tạm ở đây
Chưa đủ tầm để post vào CVQ
Chị ĐT đừng del bài này nha...Cũng là cảm xúc một ngày mưa...
Đã lâu lắm rồi không ghi nhật kí nhỉ.
Một cái Tết tẻ nhạt nếu không có một ngày vui muộn...Những ngày ngoan ngoãn ở nhà làm cho chân tay nó cứ bồn chồn, người như cớm nắng, bần thần sốt ruột. Lên HN trong một chiều mưa lun phun. Một cảm giác như lâu lắm mới được trở lại nơi vốn là của mình ( nhưng thực ra nó đâu có thuộc về mình?) Chỉ biết thấy vui vui...
Lên sớm nhất. Cả xóm trọ vắng tanh. Chờ đợi một ngày nào đó mình có thể nắm bắt được những điều quý giá, như có anh trong cuộc sống này. Uh thì tụi mình yêu nhau, mà sau này thế nào? Giờ phải cố gắng thôi, nếu muốn tương lai đẹp hơn bây giờ...
...Hơ nâu nắm rồi không có vào viết bài , hôm lay nấy tí cảm hứng vào viết vài dòng Nk nhờ trong cái box lày của e nhé VA .Đọc vài cái dòng Nk của e mà anh cảm thấy ghen tị quá , giá như a có được 1 e nào yêu a như e đang yêu t/y của e nhỉ .Mấy hôm đi chơi với tụi bạn , thấy tụi bạn chúng ló đi với nhau mà tự dưng lại nghĩ ninh tinh , nại muốn cũng được như tụi ló . Nhưng mà cũng nại cảm thấy buồn cũng vì những chuyện đó , biết thừa là có đứa nừa dối bạn mình mà không nàm sao được . Tụi kon gái cứ cho rằng kon trai nà nũ sở khanh , thế kon gái mà bắt cá 2 tay thì được gọi nà gì nhỉ ? Chịu chết thôi .Ơ hay nhỉ ! Rõ ràng đang ngồi chát có 1 đống cảm xúc thế mà khi chuẩn bị tinh thần ngồi vào viết Nk thì chẳng còn tẹo cảm xúc lào cả , ló cứ trống rỗng sao ấy . Sao sao ấy .....Tự dưng thấy buồn ghê ghớm à ! Bây giờ , giá như bây giờ được đi đâu đấu đó . 1 năm sau .... 2 năm sau hay thậm chí là 10 năm sau quay về cái mảnh đất lày để xem con người thay đổi ra sao .... Những thức khác thay đổi ra sao .... Trong đầu , thỉnh thoảng nại hiện ra cái ý nghĩ đó ; chán thật .Hình như anh sống lội tâm quá phải không ? Chẳng ai biết a nghĩ gì cả , muốn no hay muốn cái gì thật tốt cho người khác , chẳng biết hành động ra sao cả . Chỉ biết trong tâm muốn vậy . No cho người khác mà nại bị hiểu thành một nghĩa khác , chán ghê . Hôm kia là ngày thất vọng thật , chẳng muốn hiểu điều đó đâu nhưng ló nại cứ diễn ra trước mặt mình mới đau chứ . Thà rằng e lói 1 câu , không còn iu như núc đầu ....... thì không chịu lói cứ cái kỉu tơ nơ mơ nàm anh đau hết cả đầu rùi ....Lày hỡi ông sao kia ơi ! Có hay kon đang nhớ làng .....Nhớ thì nhớ thôi chứ biết rằng nhớ cũng chỉ nà thế thôi mà ......Đổi máy rồi vào vít tiếp ....
Một ngày bùn như trấu cắn,...viết xong cái NK thì quên không save vào. Mạng lỗi vậy là mất luôn. Bực thế không biết! Chẳng có ai để trút mọi thứ đang ngổn ngang trong tâm. Có thằng bạn thân thì nó không ở đây, bao nhiêu ông anh...hì, chỉ là "ông anh"...Người làm mình bực cũng không co sở đây nốt để cắn cho một cái, điên quá.
Có nên tin vào lời hứa không nhỉ? Sợ những lời hứa đầu môi!...Hứa rồi không làm được thì thà không hứa còn hơn. Thế nên ta chưa bao giờ hứa với ai điều gì quá khó thực hiện. Buồn và thất vọng ghê đi, bao nhiêu kì vọng và niềm tin - dần mất đi rồi anh ạ. Em chỉ muốn những gì tốt nhất cho anh và cho chúng ta nhưng anh làm em hụt hẫng nhiều quá. Có phải em đã quá tin tưởng nên bây giờ nó ra thế này đây? Chán lắm!
Khi bắt đầu với muôn vàn hạnh phúc và tin yêu thì hình như con mắt người ta bị che đi khỏi những thực tế và đau đớn, nhưnh khi mà màn sương ấy không còn ẩn hiện trước mắt nữa thì tất cả lại trở về như đúng bản chất của nó. Đã hơi muộn mất rồi. Trót phóng lao thì phải theo lao, không còn con đường nào để quay lại dù ta có trở nên yếu mềm và sợ hãi trước những chông gai đang phải đối mặt đây...
Chán quá chưa bao giờ mình bị đau bụng kinh khủng như thế này. Sưốt từ chiều hôm qua, không bít ăn phải cái gì nữa. Đau gì mà vật vã như là đau đẻ thế không biết . Đêm sao không ngủ được, giá mà lúc đó có anh ở bên em nhỉ, hix, nghĩ mà lại hận quá. Ai làm gì nên tội mà lại như thế này không biết! Nằm không được ta lại đứng lên, đứng lên xong lại ngồi xuống, cứ như vậy cả đêm anh có biết không nhỉ, tủi thân phát khóc. Hai con nằm hai bên chẳng đứa nào biết gì cả. Gọi điện cho mẹ kể lể, hix, nếu mình ở nhà thì chẳng phải lo gì cả. Đêm bố lại nhắn tin hỏi con gái có sao không? Bố vẫn thô ráp y như hai bàn tay của bố, hai bàn tay to xù xì mà ngày trước vẫn một tay nhấc bổng đứa con gái bé bỏng lên...Giờ muốn được cầm lấy bàn tay đó quá. Nhớ bố mẹ, nhớ cả nhà. Mọi ngày mình vẫn khỏe lắm cơ mà, vẫn được gọi là trâu còn gì. Mà sao hôm nay mắt mũi hoa hết cả lên, đi ko vững nữa. Điên thế, tự nhiên èo uột thế này.
@Anh: anh nhác vào LSB lắm nhé. Sao không vào ghi mấy dòng NK? Đôi khi em phải dùng nick anh viết NK của em để tự cho rằng anh đang hiện hữu, pùn quá...
Hôm qua tự nhiên lại tìm thấy bài Forever tonight của Christian Wunderlich, sướng điên. Nhưng chưa down được. Trong http://viethiphop.com có bài mới mà pm anh Dol hok trả lời, hok bít đã post lên cho anh em chưa nữa Mà nghe bài đó phê quá. It's crazy but i'm falling apart...Phải tìm bằng được, không thể để phát điên thế này được.
.................................................
Tìm hoài mà không được, chán quá.....................
Không biết tại sao dạo này anh có vẻ ít quan tâm đến mình hơn trước. Có phải khi người ta đã đạt được một cái gì đó mà người ta khao khát thì sẽ buông lơi dần và...
Anh out không một câu chào, có cảm giác như càng ngày anh không còn quan tâm nhiều đến sự hiện diện của mình nữa, chán nhỉ!
Bận rộn? Bức xúc? Mình không biết! Chỉ biết đang có cảm giác disappointed!
Lâu rồi anh đã không còn nói "Vào viết NK đi anh đọc" nữa, vì sao thế anh?