[center:a145f88d7f]Trương Phi học nghệ[/center:a145f88d7f]
Trương Phi sanh ra vào thời quần hùng tranh giành, bốn cõi lửa binh. Ông muốn trong thời loạn này làm nên chút sự nghiệp. Do đó, lúc mười tám tuổi, ông đã rời làng đi tìm thầy học võ nghệ.
Dưới núi Kê Công, TRương Phi gặp một lão trượng hạc phát đồng nhan trạc bảy mươi tuổi. Khi biết lão trượng này là một hảo hán ẩn cư, ông bèn bái lão trượng làm thầy. Lão truọwng ban đầu không nhận, cho dù TRương Phi quì lạy khẩn cầu, ông chỉ nói:
- Mi hãy đi khuân những tảng đá ở mé nam rừng TRúc Lâm kia bỏ hết đi rồi nói chuyện sau!
Truowng Phi nghĩ: Mình có sức mạnh thế này, mấy tảng đá ấy sợ gì dời đi khong nổi? Do đó ông dập đầu lạy lão trượng, rồi nhắm mé nam rừng TRúc Lâm mà đi. Ai ngờ khi tới nơi thì thấy, ô hô: những tảng đá tròn có vuông có kia đều nằm sâu dưới đất ba tước, chỉ trồi lên ba thước, và mỗi tảng đá nặng ít nhất cũng tám mươi cân. Trương Phi tận dụng hết sức bình sanh đến mặt đỏ rần, những tảng đá vẫn không hề lay chuyển. Trong khi đó thì lão trượng đi tới, hai tay ôm lấy đầu đá và nhẹ nhàng nhấc lên, chỉ nghe "phựt" một tiếng, tảng đá đã lên khỏi mặt đất. Trương Phi cũng bắt chước cách làm như ông, song tảng đá vẫn không nhúc nhích, giận quá ông hét to một tiếng, dùng chân đạp tảng đá cho ngã. Từ đó, ông học cách nhổ đá của lão truọwng: một ngày, hai ngày, ba ngày, rốt cuộc ông đã nhổ được tảng đá lên. Sau này, mỗi ngày ông dời đi được những một trăm hai mươi tảng mà mặt không hề đổi sắc, không thở mệt nửa.
Đá đã dời hết, Trương Phi vui mừng chạy đến lão trượng báo công. Ai ngờ sáng sớm hôm sau, những tảng đá kia lại bị lão trượng đá văng trở về chỗ cũ, và ông lại kêu Trương Phi dời nữa. Trương Phi thầm trách: kêu mình dời hết đá rồi dạy mình võ nghệ là như vậy đó ư? Trong lòng thì giận, nhưng ông vẫn cứ làm. Dời đến tảng đá cuối cùng, không may ông quăng tảng đá trúng ngay chiếc giường của lão trượng, làm chiếc giường gãy đi. Lão trượng nổi giận, nhảy tới đánh một tát tai vào mặt Trương Phi. Trương Phi né khỏi. Đến nước này thì ông hết chịu nổi, bèn cáo biệt lão trượng mà bỏ đi.
Lão Trượng nói:
- Nếu mi có thể đuổi đàn chim sẻ trên cây hạnh kia đi được thì mi mới đi được.
Trương Phi nghĩ: Việc này quá dễ. Ông liền chạy tới gốc hạnh, hai tay ôm lấy thân cây mà rung, chim sẽ đều bay lên. Ai ngờ chim sẻ lượn một vòng lại bay đậu trở về như cũ. Lão trượng vẫyy tay phất tới, một luồng gió lạnh phát ra khiến bầy chim sẻ hoảng sợ bay đi hét.
Trương Phi thấy vậy vội quì xuống đất xin lão trượng tha thứ. Lão trượng thấy Trương Phi thật lòng muốn học võ nghệ, bèn ngồi xuống bàn luận chuyện triều chính thế sự với ông. Càng bàn ý càng hợp, và rồi lão trượng mới chịu thu Trương Phi làm đồ đệ. Từ đó, thầy hết lòng dạy, trò hết lòng học. Không đầy một năm, Trương Phi đã học được một thân công phu. Đao thương kiếm kích đều rành, quyền cước đều thông, quả là như hổ thêm cánh.
|