tại hạ tài hèn trí mọn, cũng xin góp chút ngu kiến về vị đỉnh đỉnh đại danh Tào Tháo Tào đại gia...
thứ nhất, tài lấy tài năng toàn diện mà luận bàn, trong tam quốc e chỉ có Tư Mã Trọng Đạt may ra còn có chút tư cách. Quan lão gia anh dũng thần võ, Gia Cát lão gia tài cao bắc đẩu, nhưng chẳng phải hợp cả một tập đoàn đứng đầu là hiền quân Lưu Bị, có cả hai trong tam quốc tam anh mới đứng nổi chân vạc chia thiên hạ làm ba với Tào đại gia, Tôn đại gia sao? Tào đại gia tuy đoạt quyền thiên tử, phúc địa thiên hạ chiếm hơn nửa, nhưng mãnh tướng dưới trướng, võ không bằng ngũ hổ, văn không bằng Gia Cát lão gia, quá lắm về thực lực cũng không hơn Tôn đại gia là bao, vậy là trong lấn thiên tử, đối phó một tập đoàn phong kiến luôn muốn dậu đổ bìm leo, ngoài át Tôn, Lưu nhị vị đại gia. thử hỏi đọc tam quốc, Tôn, Lưu giao thủ được mấy lần, so ra còn kém Tào đại gia nhiều. thật là một kinh thế vĩ nhân thiên thu khó gặp.
thứ hai, bàn về Tào đại gia, người ta thường cho ngài là gian hùng, đa nghi, nổi tiếng với câu " thà ta phụ thiên hạ chứ không để thiên hạ phụ ta". tất do la quán trung tiên sinh trọng thục không trọng nguỵ, nên ta mới cho là thế. thực ra Lưu đại gia cũng nào có kém cạnh. xin dẫn mấy lời của cụ Linh Bảo trong lời bàn về quyển hậu hắc kinh:
"Anh hùng Hào kiệt trong thiên hạ xưa nay sở dĩ làm được những chuyện kinh thiên động địa, là chỉ nhờ có hai điều kiện mà thôi: ấy là MẶT DÀY và TIM ĐEN. Hậu là dày, Hắc là đen. Học là học thuyết. Vì thế nên ta mới gọi là HẬU HẮC HỌC.
- Dạ điểm này con hiểu.
- Kể những anh hùng trong truyện Tam Quốc, người thứ nhất là Tào Tháo. Sở trường của ông là tâm địa đen tối, nghĩa là độc ác. Tào Tháo giết nhà họ Lữ, giết Dương Tu, giết Đỗng Thừa, Phục Hoàn, giết Hoàng Hậu, Hoàng Tử mà không hề ghê tay. Đã thế, lại còn nói thẳng ra: “Chẳng thà ta phụ người, còn hơn để người phụ ta”. Tim đen như thế, thật đã đến tột độ. Tào Tháo xưng hùng được là lẽ cố nhiên.
-
Kế đến nên công nhận Lưu Bị. Sở trường của ông ta hoàn toàn nhờ ở cái bộ mặt dày. Ông ta theo Tào Tháo, theo Lữ Bố, theo Lưu Biểu, theo Tôn Quyền, theo Viên Thiệu. Trốn bên Đông, nấp bên Tây, chầu chực ăn ở nhà người ta hết năm này qua tháng nọ, vẫn không cho là nhục. Đã thế, Lưu Bị lại còn rất dễ khóc. Mỗi khi gặp việc gì khó giải quyết, ông ta bèn khóc một hồi là chuyển bại thành thắng. Vì thế, tục ngữ có câu: “ Giang sơn của Lưu Bị nhờ khóc mà ra”. Đó cũng là một vị anh hùng có nhiều bản lĩnh. Lưu Bị sánh với Tào Tháo, có thể gọi là “ Song tuyệt”. Vì thế, lúc hai người đối ẩm luận anh hùng, một người tim đen nhất và một người mặt dày nhất, Tào Tháo đã nói:” Anh hùng trong thiên hạ, chỉ có tôi với ông”.
Ngoài ra, còn có Tôn Quyền. Tôn Quyền với Lưu Bị là đồng minh, hơn nữa lại bà con, thế mà bỗng nhiên ông đánh phá Kinh Châu, giết Quan Vũ. Tâm địa độc gần bằng Táo Tháo, chỉ tiếc không độc đến nơi đến chốn. Xong rồi, ông lại xin hòa với Thục để biểu lộ cái mặt dày. Tôn Quyền với Tào Tháo sánh vai xưng hùng, có thể nói là chẳng ai hơn ai kém. Ông lại còn hàng Tào Tháo, xin được xưng thần, tuyệt giao với Ngụy, toàn là những việc làm rất “ mặt dày” cả. Tuy tim ông không đen bằng Tào Tháo, mặt không dày bằng Lưu Bị, nhưng lại kiêm toàn. Vì thế, ông được liệt vào hạng anh hùng hào kiệt cũng đáng lắm"
Lưu Bị có cái thế huyết thống Hán thất, lại có Quan, Trương, Triệu, Hoàng, Mã về võ, Gia cát lão gia về văn, thực là trời ban quá hậu. Tôn Quyền tuy hơi kém cạnh, nhưng trường giang sóng lớn, châu du tài cao, họ Tôn quyền uy từ đời trước truyền lại, vốn đã là danh gia thế phiệt, nói là trời hậu đãi cũng không phải là không có lý. đây là cái điểm thứ ba phải nói đến. Lưu Bị tam cố thảo lư, thiên hạ cho đó là có nghị lực, vậy chăng Tào đại gia vốn chỉ là cháu trai của một viên thái giám, đến cuối leo lên đỉnh cao quyền lực là thiếu ý chí sao. tính ra, Tào đại gia ngoài tài khuynh thiên hạ, cái tâm cũng tuyệt chẳng kém...
mấy lời phiếm bàn, rút lại một câu: xếp Tào đại gia vào tam anh, quả là có hơi thiên vị cho Quan, Khổng hai vị
|