Ối trời , đã nhảy qua lịch sử nước nhà , và anh Tàu rồi ư ? Coi chừng lạc đề xa quá xa nhé !
QA xin lỗi khi xen vào tí . Hình như các bạn có hiểu nhầm gì không vậy ? Thứ nhất, đây là món quà quá khứ thuộc về cá nhân ( cho chính con cháu chúng ta ) , không phải là món quà quá khứ để lại cho cả một dân tộc( phạm vi này to lớn lắm ) . Sự mong mỏi gì qua món quà đó , vốn dĩ đã là hai điều khác nhau xa lắc . Thứ hai , khi đã nằm trong phạm vi cá nhân , là tự do của riêng người đó ,cho dù đó là : " quà của anh ( chị ) này sao zo zien ,tuyệt quá vậy , hay quá đi , sao kỳ cục , dơ dáy ,etc."
Quá khứ , chỉ là một khái niệm để tưởng nhớ những gì đã đi qua, và nếu đó là một quá khứ có giá trị thì có nên giữ lại hay không ? Câu trả lời ai cũng đều có rồi , nhưng khi chúng ta giữ lại một quá khứ vàng son nào đó , bằng tấm lòng ngưỡng mộ , noi theo , bảo tồn , etc. Điểm chính ở đây , không phải ai cũng vin vào quá khứ đẹp đẻ đó mà rập khuôn , mà có nhìn lại chỉ là để làm cho tốt hơn nữa, chứ không có một ai ôm một quá khứ để sống chết với mỗi một mình nó hoài. Tương lai chỉ có tiến về phía trước chứ không thể là một điều thụt lùi . Từ những kinh nghệm của những người đi trước để lại , chỉ là những viên gạch lót đường . Con cháu của những thế hệ mai sau không có dẫm vào những vết chân có sẳn trên con đường gạch đó , chúng nó tự biết đi bằng chính những bước chân của mình , và con đường của một trăm năm sau sẽ thay đổi đến mức kinh ngạc như thế nào ? Ối dào , đã nói là tương lai thì cũng là suy đoán theo chiều hướng " hy vọng mới " mà thôi .
Trích dẫn:
Nếu được chọn một thứ để gửi cho 100 năm sau, có lẽ tôi sẽ chọn một hạt mầm. Một trăm năm sau sẽ là một cây cổ thụ trăm năm tuổi.
Tự dưng tôi chợt hỏi nhưng cây cổ thụ trăm năm biết đâu 100 năm trước ai đã trồng với những lời gửi gắm như tôi?
|
Muội ơi ,hạt mầm của em chôn xuống cũng hay đấy . Người đi trước gieo mầm không có bắt đời sau chúng ta ôm mãi vào cây từ lúc còn non đến khi trở thành cây cổ thụ già mà làm gì . Bởi với quy luật đào thải theo thời gian của tạo hóa , rồi nó cũng sẽ chết, nên luôn cần những cây non thay vào , đời này tiếp nối đời kia đem lại màu xanh tràn đầy sức sống cho những thế hệ mai sau để có mà hưởng. Món quà quá khứ giá trị ở đây theo nghĩa khác nữa , tự nó không có nằm yên một chỗ , mà là sự tiếp nối , và luôn phát triển cho tốt hơn .
Bài viết của tôi về món quà quá khứ lại dung tục nhất trong tất cả các bạn ở đây đấy . Bản thân tôi không có làm được cái gì cho ra hồn , nói ngắn gọn là từ học hành cho đến sự nghiệp . Tôi lấy tư cách gì để lại lời hay ý đẹp cho con cháu của tôi đây ?Chừng nào hoàn thiện được chính mình thì mới tính sau . Mà tôi nghĩ , " Con cháu sau này của tôi sẽ sống trong một thời đại phồn thịnh hơn , hiện đại hơn thời đại của tôi gấp " một trăm lần " ..... Nhìn về quá khứ của tổ tiên , ông bà . Chúng nó còn nhớ tới , còn giữ gìn trong nhà ( dù chỉ là một tấm hình or một tờ giấy ghi lại chiến công năm xưa nào đã có ) thì cũng coi như đã có phước ba đời rồi . Còn như bị chúng nó tẩy chay những gì liên quan tới thế hệ của đời trước thì cũng phải chịu thôi , khó nói lắm .
Khái niệm về ngày mai ( gần hơn ) , và khái niệm về tương lai ( một thời gian xa hơn ) , thì hóa không phải ngồi lo bò trắng răng sao ? Mỗi một giây , một phút .... nào , chỉ cần nhà khoa học nào đó tìm ra được phát minh mới , công bố lên, và được cả thế giới công nhận thì đã đủ sức đánh bại đi cái phát minh cũ trước đó rồi . Mỗi một thành quả của hôm nay , chính là món quà của hiện tại mà chúng ta đang hưởng là sự thiết thực nhất . Một trăm năm sau , các thế hệ tiếp nối sẽ còn đánh bại rất nhiều những phát minh đã có của một trăm năm về trước .
Cho nên , quà của Lâm là chờ thành quả sẽ tới , hiện tại mới là món quà quý nhất chúng ta đang hưởng vì được làm ra liền còn nóng hổi . Hôm nay , chúng ta sống là nhờ vào những gì đã có sẳn , chứ không thể chờ tới một trăm năm sau , nhưng khi sống và hưởng thụ , con người vẫn luôn tìm kiếm không ngừng , phát triển không ngừng cho một ngày mai . Vậy thì đâu có ai lại ngồi ỳ vào một chỗ có chôn cái hạt mầm đó , để chờ ... chờ ... tới khi lên cây và trở nên già bao giờ cả . Sự sống là tính từng giây ... tương lai là soạn sẳn thôi . Còn hưởng được hay không thì chưa chắc . Ngày mai ra sao , ai mà biết trước được .
( Quà quá khứ thuộc về cá nhân , thì ai cũng có quyền tự do riêng , nên bạn muốn gởi gì thì cứ gởi . Trời , phần tớ thiệt khoái vui thôi . ) Món quà của mỗi người gởi còn phải coi có ý nghĩa về khía cạnh nào ? Có giá trị về mặt nào ? . Nhưng có hữu dụng hay không thì chưa biết ( đã nói là tương lai đó mà ) .Chưa kể mỗi một quan niệm sống sẽ còn thay đổi không ngừng theo mỗi thời đại nữa . Không ai cấm chúng ta không được tôn vinh cái đẹp từ quá khứ , nhưng nhiều khi nó chỉ là điều nằm yên trong đáy sâu tiềm thức mà thôi . Ai cũng sống cho hiện tại , và luôn lo nghĩ về tương lai . Món quà một trăm năm sau với con cháu chúng ta , nếu có " giá trị " về mặt nào đó thì chắc sẽ được chúng lưu giữ , nhưng chúng nó có đồng tình với sự gửi gấm từ chúng ta hay không thì thiệt không biết trước được . Biết đâu chúng nó còn buông gọn lỏn một câu :" Xưa rồi diễm ."
Nếu hỏi muốn ước gì thì khoái hơn . Tớ sẽ ước :" Một trăm năm sau , nước VN mình sẽ mạnh gấp mấy lần Trung Quốc . Anh Tàu luôn phải khòm lưng cầu cạnh , chấp tay xum xoe đi theo nịnh nọt nước ta . Còn hó hé thì đánh chết bà nó luôn " ).