.:: Hịch Lương Sơn ::.
Ta vẫn thường nghe:
"Xe đi trên mặt đất, gặp phải hầm hố thường được chắc chắn hơn chỗ phẳng phiu. Thuyền đi trên mặt sông, đến chỗ thác ghềnh lại được vững vàng hơn giữa dòng tĩnh lặng".
Tại sao vậy?
"Bởi vì, biết là khó khăn, thì cố công gìn giữ mà được bằng yên ổn. Ngược lại, cho là dễ dàng, mà khinh thường chểnh mảng thì chuốc lấy bại vong".
Người đời vẫn thường sống về những khi lo lắng, cần khổ, mà chết trong những lúc sung sướng, yên nhàn. Lẽ ấy là bởi người đời không phải không biết sợ mà vì người đời không chịu suy xét đến nơi!
Những lúc thư nhàn, thử nghĩ mà coi:
"Vì đâu mà chí khí ta phải suy kém?
Vì đâu mà công việc ta phải hư hoài?
Vì đâu mà uổng mất cuộc đời, cùng nát với cỏ cây?
Vì đâu mà hoá ra hôn mê, không biết quay đầu lại?"
Rồi lại mang thêm tiếng xấu về sau, không biết lo xa mắc vào tội vạ!
Ấy cũng chỉ bởi sự nhàn rỗi ăn không ngồi rồi!
Cửa ấy:
Người giỏi vào đến lúc ra thì thành dở,
kẻ tỉnh vào đến lúc ra thì thành mê!
Người cương trưc vào đến lúc ra thì liệt nhược,
kẻ thanh khiết vào đến lúc ra thì ô uế!
Cái hại của sự an nhàn thật không gì sánh được!
Từ khi ta lưu lạc cùng trời vào tới nơi đây, thì thấy:
"Cảnh tượng phồn hoa, dân tình yên ổn. Anh hào múa kiếm, kẻ sĩ tu thân.
Ngoài đường của rơi không người ngó lượm, trong nhà trẻ nhỏ không bỏ học hành."
Đến như:
“Phụ tử hiếu đạo giữ tròn, phu thê thuỷ chung một dạ,
Còn như huynh đệ thì đủ cả lý tình, bằng hữu lại thật nhiều tín nghĩa.”
Thật là cảnh thái bình của Nghiêu Thuấn, cảnh thịnh thế của Vũ Thang.
Dẫu cho Bá Di, Thúc Tề có sống lại cũng phải cuối mặt xưng thần, đến như Điền Hoành, Trần Cung mà tại thế cũng sẽ nghiêng mình bái lạy.
Nhìn khắp cõi quần hùng:
Người có tài nhớ lâu như Trương An Thế thời chiến quốc, kẻ khéo tính như Tang Hoằng Dương thời xuân thu, thì ví như lá vàng mùa thu, như tinh tú mùa hạ... không sao đếm xuể!
Những bậc gồm thâu mưu kinh, thông tường chữ nghĩa như Khương Thượng, Tử Phòng thì chẳng khó chi mà kiếm! Còn như nói năng lưu loát, nước chảy mây trôi giống Tô Tần, Trương Nghi lại không tốn sức mà tìm!
Lại với chính sách của bậc anh minh:
"Phát hiệu khắp cõi sơn hà, thu dụng anh hung tứ hải!”, thì đây thật là chốn rồng nằm cọp ẩn, hội tụ quần hoa, anh tài đủ cả!
Quả là đất xấu thì cây cối khẳng khiu, đất lành thì cây cối xanh tốt!
Nước đục thì tôm cá gầy còm mà nước lành thì mọi đàng viên mãn
Thật không gì hơn được!
Nhưng nhà Thương dẫu sáu trăm năm rồi cũng bị bại, nhà Chu đến tám trăm tuổi mà vẫn còn vong.
Thì hỏi:
Có gì giữ gìn mãi mãi cùng thiên địa, có thể yên ổn mãi mãi cùng nguyệt minh?
Ấy là đạo trời vậy:
Vật cực thì tắc phản, thịnh cực thì tắc suy!
Ví như đẽo cái bánh xe:
Để rộng thì mộng cho vào dễ mà không chặt, để hẹp thì mộng cho vào khó mà không ăn, còn như không rộng không hẹp thì vừa vặn đúng mực mà giữ được bền lâu!
Ngẫm lại chuyện của Cao Quý chặt chân nhân đức được tội nhân mến trọng mà cứu khỏi hiểm nguy. Còn như Thương Ưởng dụng hình nghiêm minh khiến vua kinh, dân oán bị phanh thây đáng sợ.
Dùng ân đức nhiều quá thì dân chúng khinh nhờn mà trọng hình pháp lắm thì làm dân oán hận! Do đó mà cả hai nên cùng làm một lúc, vì đức là gốc mà hình là ngọn, nếu mất một trong hai thì cây không thể phát triển được.
Trên có minh quân thì dưới mới có trung thần! Trên mà ân đức cao dầy thì dưới mới thật nhiều gương nghĩa dũng!
Nay trong cảnh thái bình nên không thể dùng câu:
"Gia đạo bất hoà thì mới ra hiếu tử, quốc vận suy vong thì nhìn thấy trung thần” mà đoán định quần hùng!
Thảy thì:
Xin bề trên thì cứ tôn kính thiên địa, quý trọng xã tắc, phòng giữ sơn hà, yêu thương dân chúng, trọng dụng hiền thần, tự thân tiết chế, dẹp bỏ hoang dâm, diệt trừ xa xỉ tự khắc bọn bầy tôi được hưởng ơn huệ sẽ lấy thân đáp đền!
Còn kẻ dưới thì ngày đêm trao luyện:
Thấy người hay thì phải cố mà bắt chước, thấy người dở thì phải cố tránh lỗi lầm, chính mình có đều hay thì phải cố mà giữ lấy, chính mình có điều dở thì phải cố mà trừ đi!
Người chê ta mà chê phải là thầy ta,
Người khen ta mà khen phải là bạn ta,
Còn bọn nịnh hót ta lại chính là kẻ cừu địch hại ta.
Mình là bậc thông minh tài trí thì chớ nên khinh ngạo
Mình là kẻ ăn nói linh lợi thì chớ nên dối trá
Mình còn kém thì phải học chưa biết thì phải hỏi.
Đối với hành xử thì giữ trật tự trên dưới
Đối với người già thì giữ cái nghĩa con em
Đối với người bằng vai thì giữa tình bầu bạn
Đối với phường trẻ thơ thì hết lòng dạy bảo
Khi trên có lầm lỗi thì liệu cách can ngăn mà đưa về điều thiện, khi thân có việc giỏi thì tìm đường bày tỏ mà không lộ ra ngoài, trên thì thành thực một lòng, dưới thì không a không xiểm.
Sống thì cương trực liêm khiết như Thập Bì, Nghi Hưu.
Chết thì chu toàn, sâu xa như Bá Ngọc, Tử Sản.
Như vậy ai cũng yêu ai cũng kính, muốn không hay cũng không thể nào!
Lúc bấy giờ, làm sao có cảnh, người đội mũ cao đóng đai dài, đường hoàng ra chiều văn quan mà kỳ thực không bì Cao Dao, người đeo hổ phù ngồi da hổ, hùng dũng ra dáng võ tướng mà xét ra chẳng bằng Ngô Khởi!
Bên trên thì có gương Nghiêu, Thuấn , bên dưới thì có tài Trương, Tiêu.
Chỉ tay về Nhạn Môn thì tất thảy quy hàng, ngước mặt về Võ Lâm thì được lòng ngưỡng mộ, ân đức tỏ rõ đến Mai Hoa, uy danh vang trùm khắp Việt Kiếm.
Thật là nức lòng thiên hạ, rộn rã trong ngoài, danh lưu muôn thủa, đời đời không quên!
----------------------
Chú:- Bá Di, Thúc Tề: tôi của nhà Thương, khi nhà Chu được thiên hạ thì thà lên núi cao mà ở ẩn coi lúa gạo trong thiên hạ cũng là của nhà Chu không ăn nên chết đói[size=1]
- Điền Hoành: là tôi của nước Tề, khi Hán Cao Tổ được thiên hạ thì cũng không thờ mà cùng 300 tử sĩ của mình tự đâm cổ chết đi để giữ tròn trung nghĩa
- Trần Cung: là mưu sĩ của Lã Bố, khi Tháo bắt được Bố thì Cung thà chết chứ không hàng
- Trương An Thế, Tăng Hoằng Dương là những người nổi tiếng thời XTCQ
- Khương Thượng là Khương Tử Nha là tướng nhà Chu phạt Trụ
- Tử Phòng là Trương Lương làm mưu sĩ của Hán Cao Tổ
- Tô Tần, Trương Nghi là những thuyết khách nổi tiếng thời chiến quốc với thuyết Hợp Tung Liên Hoành
- Cao Quý là quan nước Vệ thời Xuân Thu nổi tiếng về tài dùng hình công minh, xử chặt chân tội nhân mà họ thương kính cứu giúp lúc nước vệ bị binh biến
- Thương Ưởng người nước Vệ sang Tần làm tới Tướng Quốc nhưng vì hình phạt quá độc mà bị xử ngũ xa
- Thập Bì làm quan Ngụy Huệ Vương nổi tiếng về can gián
- Công Nghi Hưu làm tướng nước Lỗ nổi tiếng về liêm khiết, thanh đạm
- Cừ Bá Ngọc khi chết đi còn ngăn được Vệ Linh Công không dùng kẻ dở là Di Tử Hà
- Tử Sản là tướng nước Trịnh lúc chết vẫn khéo chọn Thái Thúc lên làm tướng quốc kế mình
- Cao Dao là hiền tài thời Nghiêu Thuấn
- Ngô Khởi tướng giỏi nổi tiếng thời Chiến Quốc
- Nghiêu, Thuấn những bậc hiền quân thời trước
- Trương, Tiêu: là Trương Lương, Tiêu Hà hiền tài giúp Hán Cao Tổ tạo nên nghiệp đế