Xen ngang mạch tâm tình với Lái Lợn một chút, tiểu sinh cũng có câu chuyện muốn gửi tặng bà con. Mong được chấp nhận :mrgreem:
Tư Cách Mõ
(Chuyển thể từ truyện ngắn của Nam Cao)
Dương khấp khểnh chân tươi chân héo trên con đường làng lổn nhổn những bãi phân bò, phân ngựa. Mặt y đỏ gay, phả ra hơi rượu nồng nặc, miệng lảm nhảm những câu không đầu không cuối:
- Mẹ cha nó chứ, các cụ dạy: "Khỏi vòng cong đuôi cấm có sai".Tao đek làm mõ nữa thì thôi chứ tao cần đếu gì. Chúng mày lại dám khinh thằng Dương này à, chúng mày lại dám bỉ tao rặn không ra chóp à? Xin lỗi chúng mày đi, chúng mày đã nhầm một cách cơ bản. Không có tao thì liệu cái làng này có được những vụ hot như thế này không? Thế mà chúng mày lại khinh tao, lại hội đồng tao như mấy thằng máu điếm nhưng hẻo tiền. Đã thế thì ông còn nể nang gì chúng maỳ, hôm nay ông chửi Tiên sư dân làng naỳ, ngày mai ông vào vườn chuối bỉ chúng maỳ, đến ngày kia ông đeo giáp trụ vác long đao như Triệu Tử Long mà chiến với chúng mày xem bản lĩnh thằng nào ngon hơn. Mẹ cha nó chứ, mình như thế mà còn chửi mình được. Léo hiểu cái thời thế này ra cái chó gì nữa.
Y cứ lảm nhảm như vậy dọc đường làng, thỉnh thoảng lại xốc lại đùm xôi thịt mà y lấy từ chỗ đám ma thằng Ngọa Long Tiến Sình về cho vợ con. Một đùm rõ to, bõ cho công sức bị cả làng chửi là tham như mõ và ngu như dog. Trong cái thời buổi cơm shit lộn nhau này thì cứ đảm bảo cái ăn cho vợ con là quán triệt trách nhiệm người chồng. Chúng nó chửi mình mà léo có cái ăn thì chúng nó nhục gấp vạn chứ. Vậy đấy, giờ y đã chai sạn lì lợm như thế, đâu còn ngại ngùng nai tơ như thuở mới bước chân vào nghề. Mà cái thuở ấy đâu có xa xôi gì....
*
* *
Làng Lương Sơn là một làng trù mật, vốn có danh tiếng nhất trong các làng thuộc tổng Kiếm Hiệp Sơn Hạ Online. Chẳng thế mà bề trên đã phải cắt cử hẳn 5-6 adminonline( gọi tắt là Minon) lão làng về đây để coi sóc phần hồn cho làng. Các Minon suốt ngày xuống Hậu Sơn để mài kéo cho sắc, cắt cho ngọt để đảm bảo làng luôn luôn nằm trong tầm kiểm soát. Số lượng dân đinh trong làng thuộc dạng dân trí cao, ít nhất cũng hết phổ cập đại học, trình độ múa phím, lướt ván trên mạng tanh tưởi lắm. Đếm sơ sơ trong làng cũng phải có đến vài chục bậc Thạc sỹ, tu nghiệp ở bển. Còn thành phần member viết ngọng, nói ngọng nhiều như lợn con. Cho nên họ kình nhau từng tí một để tranh cái chỗ ngồi trong Văn Tự làng. Mỗi khi làng có đình đám hay offline là họ có cơ hội thi thố tài năng tuyệt chiêu như mò cua bắt ốc không đau lưng, nhặt rau vo gạo dài hơi, phi ngựa bắn súng lục 2 tay, vừa phi ngựa vừa thổi kèn hay thi thổi 2-3 kèn một lúc. Mỗi khi làng vào đám như thế thì phải có người đi mời các nóc, các họ, các member, mà việc này ở các làng khác đều dành cho Mõ làng, một chức vị hèn kém nhất làng. Nhưng ở cái làng ai cũng khá và giỏi này thì lấy đâu ra người hèn kém, nếu cứ dùng hệ thống đài truyền thanh làng mà thông báo ông ổng thì coi chừng không nhã và trang trọng. Nghĩ nát óc mấy phiên họp, chết mấy con chó và mấy chục lồng gà các cụ Minon mới nghĩ ra hình thức xưa ấy là "Mõ dân chủ". Cứ chiếu theo sổ đinh, lần lượt các đinh trong làng phải thay nhau làm Mõ. Hết vòng lại quay lại từ đầu, đảm bảo ai cũng được vinh dự như ai, không hoạnh họe chẻ hoe gì hết. Trong mọi cái xấu thì phương pháp này là khả dĩ nhất, và việc Mõ được nâng cấp thành việc Truyền thông đại chúng, các đinh ai cũng hể hả mà làm việc naỳ.
Một ngày kia trong làng xuất hiện vợ chồng thằng Long và Kha. Khi đến địa giới làng thì con vợ trúng thực lăn đùng ra chết. Thằng chồng xin xỏ lậy lục các Minon được phép chôn vợ tại nghĩa trang làng. Sau một hồi ngâm cứu, chết 2 con chó, các cụ cũng đồng ý nhưng với điều kiện thằng Long phải đảm đương chức vụ Mõ cho làng đến trọn đời. Thằng chồng đồng ý và từ đó các đinh trong làng thoát khỏi cảnh đi làm mõ. Ai cũng hể hả và thực sự đấy mới là hạnh phúc của một đám tang.
Thế rồi 3 tháng sau, thằng mõ Long tịch. Lý do tịch của thằng này rất buồn cười. Trong làng có bà Quỳnh Anh đi lính OSN cho Phớp triều được tặng thưởng đến Bắc Đẩu Bội Tinh, danh giá bậc nhất. Đến khi về già, bà Quỳnh Anh chán sâm -panh, tây mũi lõ chuyển sang thèm cuốc lủi - giai quê nên đốc chứng hồi hương. Lễ ăn khao to lắm, rượu tràn như nước sông Tô Lịch, chó mèo lợn gà chết như ngả rạ. Cả làng biêng biêng mấy ngày liền. Trở về nhà sau cuộc rượu, thằng Long đi qua vườn chuối thấy Thị Liễu đang ngủ say trong vườn chuối, không hiểu ma men xui khiến thế nào mà thằng Long trúng gió nằm thổ ngay cạnh Thị Liễu. Sau thấy Thị Liễu kể:
Hắn trông vậy mà yếu lắm. Hôm đó không có em thì toi, bọt mép đùn trắng cả đũng quần. Thế rồi thằng Long tục huyền với Thị Liễu, 2 đứa dắt díu nhau về tận cuối vườn chuối đắp điệm qua ngày. Nhưng cũng từ dạo ấy hắn bị câm hẳn, không nói năng được gì nữa, cứ trừng trừng nhìn mọi việc trong làng. Thế còn nói chuyện tró gì nữa, một thằng mõ bị câm thì làm mõ sao được. Các cụ lại mất công ngồi suy tính xem cử ai làm mõ. Các đinh trong làng bây giờ đã quen sướng nên nhất định không chịu quay lại thời đen tối. Bàn đi bàn laị, đến hôm hóa con chó thứ 13 thì cụ già làng chăn dê trên núi Hồ Mộ Thu chợt thông minh đột xuất như uống sữa Nét-lê:
- Các cụ ợ, trong làng có anh Ba Que Xuyên Dương, người ngợm trông cũng sạch sẽ, lại hiền lành chịu khó, nhưng gia cảnh lại bần hàn tuy mới chỉ một vợ một con. Ta thử dụ cho anh ta làm mõ xem sao?
- Ừ, thằng cu Dương thì được, nhưng không biết anh ta có chịu không. Tuy thằng này nó nghèo nhưng khái khí lắm. Thằng này lại hay ruợu chè, cho nó làm Mõ thì chỉ sợ hôm nào thèm rượu nó lại vác chùm pass Văn tự đi đổi rượu mất.
- Thế thì mình phải dụ chứ, mình phải thả thính chứ. Theo ý tôi thế naỳ, tí nữa chú Du, chú Tuyết và cô Quỳnh Anh sang nhà nó, tỉ tê mân mê tình làng nghĩa xóm tí để mời nó vào chức naỳ. Các cụ nên nhớ: Mời nó vào chức này chứ không phải bảo nó làm đâu nhé. Hứa rằng nick nó muốn bao nhiêu cái cũng được, muốn chữ ký dài mấy dòng cũng được, muốn Spam lên cấp tăng rank kiểu gì cũng xong ngay lập tức, chú Tuyết tặng nó thêm mấy pix gái xịn cho nó. Tặng cho nó mỗi tuần một bữa bia hơi Hà Nội để đêm đêm nó có hứng làm việc. Tôi nghĩ thế là ổn.
Cũng chẳng còn cách nào khác, 3 chiến sĩ đành làm theo lời quân sư Hồ Thu. Mới nghe đến chữ Mõ, Dương đã giẫy nẩy người lên chối nguây nguẩy. Cu Tuyết lên giọng:
- Anh biết một mà chẳng biết 2. Ai bảo anh là làm Mõ dân chủ là hèn kém naò, đấy là công tác truyền thông cho làng chứ bỡn à. Quan trọng bậc nhất chứ bỡn à? Nhất là trong thời buôỉ thông tin naỳ. Làng có quý anh là người thật thà chất phác thì mới tọa điều kiện cho anh vào chức vụ naỳ, chứ phải người khác như thằng Cơ Băng Nhạn thì đừng hòng. Anh nghĩ lại xem, anh có thiệt gì đâu. Mỗi khi có đám anh chỉ việc cầm cơi trầu đi mời các bậc bề trên một câu có sao, mà anh trẻ tuổi, năm nay mới hăm mấy thì lễ phép với bề trên là phải đaọ. Anh không phải đóng thuế đinh tại làng, được vào chát- room chát với các em ngon tơ, tải pix chăn nuôi mái thoaỉ, thích mấy nick cũng được. Toàn những việc lợi không hà. Đúng không? Mà việc làm thì nhàn vô cùng. Chẳng hạn đợt tới làng tổ chức Thác loạn thì anh chỉ việc làm cái topic thông báo "SOS ...." hay dòng chữ chạy thôi chứ nặng nhọc gì.
Sau một hồi bị mê hoặc bởi bả của cu Tuyết, Dương gật đầu dập Enter đánh rốp. Từ đó làng Lương Sơn có một tên mõ mới: Ba Que Xuyên Dương.
Kể từ độ đó, cuộc đời Dương chuyển sang một trang mới với một Outlook hoàn toàn khác biệt. Đỡ bị gánh nặng cơm áo gạo tiền đè nặng, nên Dương trở nên bảnh bao và phong lưu hơn. Dương đã có thì giờ để cho con ra ngoaì hàng game chiến MU, để tranh thủ lúc con vắng nhà thì rủ vợ vào cập nhật kỹ thuật mạng mới trên động đào Thiên thai. Chỉ sau một vài tháng mà vợ chồng Dương đã lột xác, đâu còn dáng vẻ lam lũ, dị mọ, các tiền không thèm ngửi nữa mà thay vào đó là một tòa thiên nhiên xôi ra xôi, bánh dầy ra bánh dầy. Kỹ thuật phòng the của vợ chồng Dương đã lừng danh khắp chốn, số lượng người hâm mộ cũng nhiều dần, và số lượng fan cờ -lắp - bờ cũng nhiều như muỗi sau mưa. Nhưng thói đời, người ta chỉ ngó lơ anh, thương hại anh khi anh là kẻ vô danh tiểu tốt, đói ngheò, hèn hạ nhưng một khi anh đã có cái gì đó trong cái xã hội này thì anh là đối tượng bị công kích ngay. Họ sẽ quan sát xem một ngày anh thay mấy cái underwear để bình phẩm. Nếu anh không thay thì anh sẽ bị mang tiếng ở bẩn, tim la cù đinh gỉ; nhưng nếu anh thay nhiều quá thì anh sẽ thuộc dạng ăn chơi đàng điếm, có đầu óc tiểu tư sản cần cải taọ. Dương cũng vậy, Dương cũng phải chịu sự chi phối của xã hội và quy luật của nó. Mọi chuyện bắt nguồn từ những bà rỗi việc, tranh thủ lúc chồng vắng nhà thì ra chuồng xí giao lưu văn nghệ với nhau. Họ bình phẩm, nhận xét và vợ chồng Dương. Họ coi đấy là những cái gai cắm lù lù vào con ngươi họ. Họ bảo Dương là thằng ăn may, chuột sa chĩnh gaọ, ngựa mù vớ phải nghẽo xịn. Tất nhiên họ cũng chẳng cao xa gì cả, nhưng thành công của Dương là cái gì đó không phải đaọ. Họ sẽ khinh khỉnh nếu được mời làm Mõ, nhưng thằng nào Mõ mà được hưởng lợi quá như thế thì họ không chịu được. Họ cũng thích thổi kèn phi ngựa như Tây, nhưng họ bị cái giáo điều Xh đè nặng nên họ không dám làm. Bởi thế khi thấy vợ Dương nổi danh như kèn trumpet thì họ ghen, họ xỉa xoí.Càng như thế họ càng lồng *** tập trung mọi mũi nhọn về phía vợ chồng Dương, họ thấy cần phải đấu tố bọn naỳ, đưa chúng về đúng vị trí cần có. Rồi sau khi về với chồng, họ lại kê kích những quả dưa chuột đó vào tai chồng, nhen lên trong lòng các ông chồng một ngọn lửa ghen tị. Và một cuộc thanh trừng bắt đầu. Lao Ái thì dè bỉu Dương là một thằng công công chuyên môn sử dụng đèn pin tạo hóa sai mục đích. Thạc sĩ tông giật học Nông Fu bỏ cả để ngồi viết một bản Lược Sử Mõ Dương. Trong tác phẩm này xuất hiện khá là nhiều ngôn ngữ cao siêu bí hiểm, thậm chí người còn dùng cả phương pháp luận Tam Đoạn Luận của Plato để giọng văn hào hùng. Ngu là đặc tính của Mõ (1) Xuyên Dương là Mõ (2) Suy ra Mõ Dương rất Ngu. Tuy rằng trong lời bạt đầu tiên,Nông Fu đã nêu bật tinh thần nhân đạo là muốn cải tạo Dương để Dương trở thành một Mõ chân chính, Mõ Nhân Dân. Nhưng có vẻ thiện ý này là một tấm áo quá mỏng khiến người ta dễ bắt baì.
Dương bị cô lập trước tòa án làng, với những tội danh đanh thép. Dương bắt đầu nhận ra việc này kể từ hôm làm lễ sang cát cho cụ Thanh. Sau khi đã vác mõ cá đi PM cho các thành viên trong làng về thời gian ăn nhậu, Dương về nhà cụ Thanh và xà xuống một chiếu nhậu. Lạ thay khi Dương ngôì xuống thì mọi người nhất loạt đứng dậy sang chiếu khác để mặc Dương ngồi trơ khấc. Thậm chí Tuyết Tây còn lớn tiếng:
- Nó tưởng nó là ai mà đòi ngồi chung mâm với các Minon, rõ dơ hạng cóc nhái nhẩy lên làm người.
- Ừ dơ thật, thằng hâm này bị điên à mà dám chòi mâm son.
Dường như cụ Thanh biết chuyện nên kéo Dương ra chỗ khác và baỏ:
- Thôi chú đừng tự aí, lệ làng như thế, thôi để tao bảo con cháu nó dọn cho một mâm trong xó bếp mà ăn. Nhớ đấy, đừng để tự ái lên cao.
Mõ Dương cảm thấy bẽ bàng, dưới làn da bì bì chạy giật giật những nỗi đau tê taí. Mẹ nó chứ, cái chốn làng ảo này mà cũng còn phân cao thấp, phân cũ mới, phân đa đề cỏ gà. Mẹ kiếp, phân nào chả là shit mà shit nào chả là phân, có chóp hay không có chóp thì cũng chui ra từ lỗ ***, cũng để nuôi chó hay bón ruộng mà thôi. Dương ngồi một mình uống rượu mà cảm thấy vô vị, nhai thịt gà mà trệu trạo như nhai BCS dùng dở. Một nỗi buồn không tên cứ trào dâng là mí mắt Dương mòng mọng. Nhưng họ đã buông tha đâu, họ giả vờ vào bếp để tìm tăm, tìm đuã, chủ yếu là để đi ngang chỗ Dương ngồi. Thằng Tuyết còn vọng tướng:
- Ơ thằng Dương ngồi đây hả, một mình một mâm cơ à. Danh giá vãi nhỉ? Này có nghe truyện ngụ ngôn về Mõ để đưa cay không? há há há.
Con giun xéo lắm cũng nhầu, thị Mầu xéo lắm cũng ngầu mắm tôm. Đã thế không thèm ngồi đây nữa, ra hẳn giữa làng ngồi. Dương bưng mâm cỗ của mình ra giữa sân, ngồi khoanh chân, ề à uống rượu. Dương nhấp hụm rồi khà rõ to, Dương nhai cái đùi gà rau ráu rồi ợ cho cả làng nghe thấy. Dương bắt đầu thăng hoa qua ngưỡng kiểm soát. Dương lèm bèm nói về các dịch bệnh của làng, cái ngu dốt, cái fốt của các cụ bề trên mà Dương đã vô tình chứng kiến, Dương chỉ ra những điểm bất cập của chế độ đa đề. Dương kêu gào làm cách mạng và vẽ ra hình ảnh của Tương Lai Diễn Đàn. .....
Kể từ hôm đó Mõ Dương bước sang một thế giới khác, khác từ mắt nhìn, khác từ cách suy nghĩ, đến khác cả giọng nói hành động. Cứ bất cứ ai nói cái gì động đến từ Dương hay Mõ là Dương lồng lên nhảy vào chiến. Ngay từ trong tận cùng tâm khảm Dương đã luôn tâm niệm:
Bố là mõ bố sợ chó gì, hàng ngày tì tì rượu thịt. Dương cùng truyền cả tư tưởng đó cho vợ con mình, đến nỗi thằng cu nhà Mõ nổi tiếng trong làng game MU với nick Mõ vị lai và câu chửi thề:
Bố bé bố biết đ*t gì, lớn lên bố đi làm mõ. Nhiều khi Dương cũng không hiểu được làm sao mình có thể chuyển biến được như thế, nhưng Dương vốn có một tâm hồn chân chất của một anh tá điền, sáng cày ruộng 4 góc, tối cày ruộng 3 góc thì làm sao hiểu được. Trong cái làng online naỳ, mọi khái niệm giới hạn về tuổi tác, nhân cách, tôn trọng tối thiểu đều không có điểm tới hạn. Tất cả đều mù mù mịt mịt, duy chỉ có cái Tôi cá nhân là gặp đất phát triển, và cũng chỉ có nó là đáng kể mà thôi. Điều đáng sợ nhất là khi dân làng không thừa nhận điều đó đều đúng với mình, có chăng là chỉ xảy ra đối với người khác. Khi con nguời ta nghĩ mình đang tỉnh táo nhất, kiểm soát trò chơi tốt nhất là chính là lúc họ đắm sâu nhất vào trong mê loạn. Tác động của các cuộc đấu đá ngấm từ từ vào con người, từ từ phá hoaị bên trong và gây di họa dài lâu và khủng khiếp như tác động của chì. Dương cũng thế, bây giờ Dương thiết gì đến cái làng này nữa, chỉ biết chén và chiến thôi. Cứ đến bất kỳ một đám nào là Dương hạch sách một mâm đủ các món dành riêng cho Dương. Ăn uống không hết thì Dương đem về cho vợ con hưởng saí. Nhiều khi Mõ gọi cả đồng nghiệp bên làng khác sang ** nữa. Khi phừng phừng hơi rượu là Dương thốt lên câu: "ở làng naỳ, Chỉ Có Một Mình Anh, Còn Lại Toàn Chúng Nó". Một câu nói mới nghe đậm chất anh hùng, nhưng mới cô đơn làm sao, cô độc làm sao. Mọi người căm lắm, nhưng ai dám làm gì, không cho nó ăn đầy đủ thì nó lại chửi: Mẹ kiếp, kiệt với cả thằng mõ. Đất làng thì chật, mỗi người chỉ có một mảnh nhỏ để cầy cấy topic, đến mùa thu hái hứng lên Dương đi đến từng topic thưa bẩm cẩn thận: Bẩm cụ, cô bà chú bác, năm nay đói kém, cho con quẳng vào đây một quả cà chua, một cục gạch hay cục shit... Người ta bè ngoaì thơn thớt: chuyện nhỏ như con thỏ, nhưng kỳ thực bên trong căm xe đạp lắm rồi.Nhưng họ có làm được gì đâu khi mà Dương lấy vũ khí shit chống lại shit, họ cứ ném hắn một hòn gạch thì Dương ném lại 2 hòn, chửi nó một câu thì nó chửi lại dăm câu. Mãi thế rồi cũng nhàm.
Và lần hồi như thế, giờ đây Dương đã có đủ mọi tư cách của bất kỳ một anh mõ naò, có nghĩa là cũng bần tiện, tham ăn, cố chấp, ti tiện. Ngoaì ra Dương cũng hơi bị một chút hoang tưởng nên bị gán thêm cái danh Tư Cách Mõ Dương. Ngẫm cho cùng, đây đâu phải tư cách của Dương, chẳng qua nó bị XH, bị dân làng góp phần xây dựng nên cái tư cách đó. Để cho Dương bây giờ vẫn khấp khểnh chân tươi chân héo trên con đường lổn nhổn phân bò phân ngựa mà gõ mõ rao to: Chiềng làng chiềng chạ, thượng hạ đông tây....Rồi để đến đêm Dương lại cao ngạo với vợ:
Chỉ có một mình anh, còn lại toàn chúng nó.
Kính các bạn đọc qua, mỗi người ngẫm một chút. Hí hí, sống ở trên đời không nên khinh bạc nhưng cũng phải có cái cốt cách khinh bạc.