Vô cùng cảm tạ huynh đệ Bách Việt 18 đã dày công đặt ra nhiều câu hỏi mở rất hay và đưa vấn đề nhìn nhận dưới một cái nhìn mới hơn .
Khi Phủ viết vài dòng nhỏ về Mị Châu cũng chỉ dám dựa trên hư sử hoặc truyền miệng được tổng hợp lại trong " Truyện Dân Gian " . Phủ có viết rất rõ là đành dựa vào dã sử .
Xin trích nguyên văn đoạn sử mà Phủ biết được (
theo nguồn Wikipedia )
1.Cùng tồn tại ở vùng Bắc Bộ vào thời kỳ Hồng Bàng, có các bộ tộc Âu Việt sống xen kẽ với người Lạc Việt và người Thái. Cuối thời kỳ Hồng Bàng, các bộ tộc Âu Việt lập ra nước Thục ở mạn đông bắc của Văn Lang (
thuộc khu vực đông nam Quảng Tây ngày nay), nhưng vẫn thường xuyên giao lưu với Lạc Việt. Đến đời Thục Phán, đã chiếm hết đất đai của các Hùng Vương, thống nhất nó với lãnh thổ Âu Việt thành nước Âu Lạc (
ghép tên Âu Việt và Lạc Việt). Thục Phán tự xưng là vua năm 257 TCN, hiệu là An Dương Vương, đóng đô ở Phong Khê (
nay là vùng Cổ Loa, huyện Đông Anh - Hà Nội).
2 . Tuy nhiên Có thuyết cho rằng gia đình Thục Phán là hậu duệ của các vua Khai Minh nước Thục thời Chiến Quốc, chạy về phía Nam để tránh bạo loạn vào cuối thời Chiến Quốc và khi nhà Tần nổi lên. Thục Phán đã đến vùng lãnh thổ của người Âu Việt (
nay là đông nam Quảng Tây, tây nam Quảng Đông, Trung Quốc và đông bắc Việt Nam) gây dựng lực lượng quân sự tại đây.
thuyết này bị nhiều nhà nghiên cứu nghi ngờ. Khoảng cách từ Tứ Xuyên tới miền Bắc Việt Nam là khoảng 3000 km*, và khoảng thời gian từ khi nước Thục bị Tần diệt (316 TCN) đến khi An Dương Vương lên ngôi ở Việt Nam (257 TCN) là gần 60 năm.Sách "Ngược dòng lịch sử" của GS Trần Quốc Vượng cho rằng sau khi nước Thục bị Tần diệt, con nhỏ vua Thục là Thục Chế được lập lên ngôi, lưu vong về phía đông nam. Tuy nhiên qua thế hệ Thục Chế vẫn phải lẩn trốn trước sự truy nã của Tần và không có cơ hội khôi phục nước Thục cũ. Cuối cùng tới con Thục Chế là Thục Phán thì hình thành quốc gia nằm ở phía bắc Lạc Việt của họ Hồng Bàng
3 . Nghi vấn Mỗi giả thuyết nên trên đều có những chỗ đáng ngờ và chỗ đáng ngờ chung là: Cho tới đầu công nguyên thời Hai Bà Trưng, người Việt vẫn chưa có họ. Do đó họ Thục của An Dương Vương là một vấn đề nghi vấn. Tựu chung, cả hai thuyết đều có chỗ đúng và có thể ghép lại thành một diễn biến xâu chuỗi: Nước Thục (
ở Tứ Xuyên ngày nay) mất năm 316 TCN. Sau vài lần chống Tần thất bại (
xem bài nước Thục), con cháu chạy xuống phía đông nam và đóng ở phía bắc nước Văn Lang, sống với người Âu Việt. Sau một thời gian đứng vững, thủ lĩnh Âu Việt tiêu diệt thôn tính Lạc Việt. Trong trường hợp này, không hẳn thủ lĩnh Âu Việt đã là dòng dõi nước Thục cũ mà có thể chỉ là con cháu của tướng lĩnh, quan lại cũ của Thục, xưng làm họ Thục để thu phục nhân tâm vùng Âu Việt.
Bộ sử lâu đời nhất và gần thời An Dương Vương nhất là Sử ký Tư Mã Thiên chỉ nhắc tới nước Âu Lạc mà không nhắc tới An Dương Vương hay họ Thục.
Xin hãy xem truyền thuyết này :
Đại Việt Sử ký Toàn thư chép: Vua Hùng Vương có người con gái nhan sắc tuyệt vời tên gọi là Mỵ Nương. Vua nước Thục nghe tin, sai sứ cầu hôn. Vua Hùng Vương muốn gả nhưng Lạc Hầu can rằng: Thục muốn lấy nước ta, chỉ mượn tiếng cầu hôn đó thôi. Không lấy được Mỵ Nương, Thục Vương căm giận, dặn lại con cháu phải diệt Văn Lang mà chiếm lấy nước. Đời cháu Thục Vương là Thục Phán mấy lần đem quân sang đánh nước Văn Lang. Nhưng Vua Hùng Vương có tướng sĩ giỏi, đã đánh bại quân Thục. Vua Hùng Vương nói: Ta có sức thần, nước Thục không sợ hay sao? Bèn chỉ say sưa yến tiệc không lo việc binh bị. Bởi thế, khi quân Thục lại kéo sang đánh nước Văn Lang, vua Hùng Vương còn trong cơn say. Quân Thục đến gần, Vua Hùng trở tay không kịp phải bỏ chạy rồi nhảy xuống sông tự tử. Tướng sĩ đầu hàng. Thế là nước Văn Lang mất. Giáp Thìn, năm thứ 1 [257 TCN], vua đã thôn tính được nước Văn Lang, đổi quốc hiệu là Âu Lạc.
Và phần sử viết về phần chống Tần dựng nước :
Cùng thời kỳ này, bên Trung Hoa, Tần Thủy Hoàng sát nhập 6 nước sau nhiều năm hỗn chiến thời chiến quốc. Ông tiếp tục tham vọng xâm chiếm Bách Việt, vùng đất đai của các bộ tộc người Việt ở phía nam Trung Quốc và bắc Việt Nam ngày nay. Đạo quân xâm lược nhà Tần do Đồ Thư chỉ huy đã mon men vào lãnh thổ Âu Lạc nhưng gặp phải cuộc kháng chiến trường kì của Tướng Thục Phán. Sau 10 năm giao chiến, Đồ Thư bỏ mạng và quân Tần phải chạy về nước.
Theo cuốn Lịch sử Việt Nam (Viện sử học - 1991): Năm 218 trước công nguyên, Tần Thủy Hoàng huy động 50 vạn quân chia làm 5 đạo đi chinh phục Bách Việt. Để tiến xuống miền Nam, đi sâu vào đất Việt, đạo quân thứ nhất phải đào con kênh nối sông Lương (vùng An Hưng, Trung Quốc ngày nay) để chở lương thực. Nhờ vậy, Đồ Thư thống lĩnh đã vào được đất Tây Âu, giết tù trưởng, chiếm đất rồi tiến vào Lạc Việt. Thục Phán được các Lạc tướng suy tôn làm lãnh tụ chung chỉ huy cuộc kháng chiến này. Khi Đồ Thư đem quân tiến sâu vào đất Lạc Việt, Thục Phán lãnh đạo nhân dân chống giặc. Quân Tần đi đến đâu, Nhân dân Việt làm vườn không nhà trống đến đó. Quân Tần dần lâm vào tình trạng thiếu lương thực trầm trọng. Khi quân Tần đã kiệt sức,vì thiếu lương, thì Quân dân Việt, do Thục Phán chỉ huy, mới bắt đầu xuất trận. Đồ Thư đã phải bỏ mạng trong trận này. Mất chủ tướng, quân Tần hoang mang mở đường tháo chạy về nước. Sau gần 10 năm kháng chiến, nhân dân Âu Việt – Lạc Việt giành được độc lập. Thục Phán củng cố và xây dựng lại đất nước
...
Vì không tiện tra sách tìm chữ nên Phủ mạo muội mượn sẵn dữ kiện được lưu trữ trên Wikipedia để dễ dàng xem và ngẫm nghĩ . Cũng xin nói thêm về một đoạn giảng của vị thầy khả kính năm Phủ còn dùi mài kinh sử ôm mộng vào đại học : " Tần xua quân đánh xuống nam , Hùng Duệ Vương không có con trai nối dõi nên đành nhường ngôi cho cháu họ xa là Thục Phán để lãnh đạo cuộc chiến .." . Lúc này Phủ không đủ kiến thức để xác định nhưng cho rằng một phó giáo sư thì không thể lầm lẫn được . Phủ ôm cái ấm ức đó đến khi lạc vào mê cung sách sử đọc được sau này không biết được tin vào thuyết nào .
Theo suy nghĩ thiển cận của Phủ , có lẻ chuyện Thần Kim Quy là sự thêu dệt của tiền nhân , như Lê Lợi được kiếm trời nhằm chỉ để ổn định lòng người về điều vẫn hay được nghe truyền tụng trong dân gian , thuận theo ý trời hay người hiền được thần phật độ mạng . Chúng ta dễ dàng thấy được điều không hợp tai về vị Thần Rùa này . Nếu có thật Thần Rùa , vậy cái móng của ông ấy cũng là vật thần , lấy công cụ gì mà chế đây ? Cho là chế được và nỏ thần có thật , đồng nghĩa Thần Rùa tồn tại hiển nhiên vậy thì sao ông ta không tặng luôn một cái nỏ thần lại lòng vòng cho móng rồi chỉ cách làm nỏ ? Ông ấy muốn truyền lại một vũ khí vô địch thiên hạ cho muôn đời sau chăng ? Nói theo lý thuyết siêu nhiên , vật thần thường có thiên tính , người phàm như Thủy phá cách nào đây ? Lại nói nếu tồn tại Thần Rùa thì sao đến khi An Dương Vương cùng đường mới hiện lên mà nói vẻn vẹn : " giặc sau lưng con đó ! " . Sao không cứu lấy An hay nói theo cách của người xưa thiên thời đã hết ?
Nỏ thần theo khảo cứu di chỉ có thể mường tượng (
dùng từ mường tượng vì các sử gia cũng chưa hoàn toàn dám chắc 100% ) nó là một chiếc nỏ liên châu (
Bắn một lần được nhiều mũi tên ) . Nếu các nhà sử gia đúng thì rõ ràng không có Ông Thần nào cả , tức , không có móng rùa , không có nỏ thần , khi đó chuyện Trọng Thủy phá hủy nghe tuy kiên cưỡng nhưng có vẻ hợp tai (
Kiên cưỡng vì không thể chỉ có một cái nỏ liên châu mà phải cần nhiều nỏ rất nhiều nỏ như vậy mới làm cỏ quân Tần được . Thủy muốn phá hết một lần tất nhiên không thể được , phải cần thời gian dài . Trong một khoảng thời gian dài Thủy phá nỏ mà không ai hay biết có phải là vô lý không ? Một vũ khí lợi hại như vậy tất nhiên dù ỷ y thế nào cũng phải có người canh gác , coi sóc . Nếu quả thật An Dương Vương chủ quan bỏ mặc đến vậy thì thứ lỗi Phủ nói thẳng một câu mạ lỵ tiền nhân , mất nước là đáng ! )
Trích dẫn:
Câu chuyện Mỵ Châu - Trọng Thủy với chiếc lẫy nỏ bị đánh tráo thực ra muốn nói lên cái gì? Báu vật Kim Qui thần trảo của nước Âu Lạc là cái gì vậy? Người Việt đã bị mất đi thứ gì quí giá, ảnh hưởng đến sinh mệnh quốc gia?
|
Khi học đến phân đoạn sử này thì chắc hẳn thầy cô đã giảng dạy . Còn nếu hỏi theo lẻ " thật ra " thì Phủ không dám loạn ngôn nói bừa , vì " thật ra " vốn là cái nhìn của người thời nay nhìn nhận về việc ngày xưa . Nói sai một ly thì tất nhiên sẽ khó tìm đồng cảm .
Trích dẫn:
Nhìn câu chuyện theo một hướng khác:
- Trọng Thủy có nghĩa là đức ông phương Bắc, Thủy là nước, tượng trưng cho phương Bắc trong Ngũ hành.
- Mỵ Châu là con gái vua Chu. Châu = Chu, Mỵ= Mẹ. An Dương Vương ở Cổ Loa hiện nay vẫn được gọi là vua Chủ (Chu?).
- Nhà Tần có họ là Triệu. Ví dụ Tần Thủy Hoàng có tên là Triệu Chính.
- Chân Định theo sử là quê của Triệu Đà, nhưng Chân = Chưn = Tần. Chữ Tần hiện nay đọc tiếng Anh vẫn là Chưn (vì thế mới thành từ China).
Như vậy kẻ diệt Âu Lạc là nhà Tần, chứ không phải nhà Triệu (Nam Việt). Và Âu Lạc chính là thiên tử Chu trong Hoa sử, đã bị Tần thôn tính trước khi Tần thống nhất Trung Hoa.
|
Đoạn phân giải này nghe qua rất thuận lý , Phủ không rành về việc phân tích chữ nghĩa nên tất nhiên không dám tự tiện nhìn nhận đúng sai . Đành phải nhờ các vị cao nhân khác bình phẩm .
Vụn vặt vài dòng nhỏ , khiếm khuyết xin bỏ qua !
Khả ái !