Lương Sơn Bạc  
Trang chủ Lương Sơn Bạc  Lương Sơn Diễn Đàn  Nơi Lưu Trữ: Truyện Ngắn, Truyện Dài, Bài Viết, Nhân Vật, Sách Lịch Sử, Sách Dạy Võ Thuật...   Xem hình thành viên và hình các buổi giao lưu LSB   Nơi Lưu Trữ: Cổ Thi VN, Cổ Thi TQ, Thơ Mới & Các Tuyển Tập Thơ
Quay Lại   Lương Sơn Bạc > Huyền Vũ Môn > Xóm Hẻo
Thành viên
Mật khẩu
Những câu hỏi thường gặp Danh sách các thành viên LSB  Lương Sơn Thương Quán
Xóm Hẻo Mãnh Long thì hẵng quá giang.

Trả lời
 
Tiện ích Chế độ hiển thị
Cũ 17-08-2004   #19
Ảnh thế thân của Tong quan thai giam
Tong quan thai giam
-=[ Lâu La ]=-
Gia nhập: 02-08-2004
Bài viết: 49
Điểm: 68
L$B: 10.755
Tong quan thai giam đang offline
 
[center:860a06e6ef]Lý huynh cứu công chúa[/center:860a06e6ef]


Ngày xửa ngày xưa, trong 1 khu rừng âm u thần bí nọ thuộc địa phận Xóm Hẻo tỉnh Cốc Xó bên hông đường Luyện Võ có 1 toà lâu đài cổ kính . Có lời đồn rằng bên trong tòa lâu đài đó có 1 nàng công chúa đang đắm chìm trong 1 giấc ngủ triền miên cả 100 năm . Nàng công chúa chỉ tỉnh dậy khi có 1 chàng trai vượt qua được hàng rào bẫy rập bao quanh lâu đài và sự bảo vệ của tên hung thần canh cửa . Đã mấy chục năm trôi qua, cánh rừng đã là nơi chôn thây biết bao chàng trai nhi đồng mới bước chân dô Xóm Hẻo đã hăm he hăm hở lao mình dô cứu nàng công chúa với ước mong sẽ trở thành phò mã và thừa kế ngai vàng của vương quốc Chợ Cá ...

Một hôm nọ chợt có 1 chàng trai tiến vào khu rừng . Chàng trai này nhìn bề ngoài rất vạm vỡ hiên ngang oai phong tuấn tú người cao 1 mét rưỡi cân nặng 40 kí vòng ngực 78 cm . Đầu hói râu dê răng vàng lấp lánh, chàng ta chính là người ôm 1 bầu nhiệt huyết đi sưu tập các kì trân dị bảo trên chốn giang hồ . Thiên hạ không hiểu sao lại gọi chàng ta là Lý huynh

Bẫy rập trong khu rừng đối với chàng trai này chỉ là đồ chơi con nít, do đó chàng ta đã vượt qua tất cả các trạm canh 1 cách dễ dàng để tiến tới trước cổng lâu đài . Nơi này tên hung thần giữ cổng chính là lão già NKT Tiên Sinh, lúc này đang mặc đại 1 cái quần đỏ loét, đang nằm trên ghế bố đọc truyện tiếng Tàu, mặc dù chữ nhứt bẻ đôi lão ta cũng chả biết nên cầm cuốn sách ngược cũng chả hay

Tiên Sinh thấy có người đến thì gầm lên như và tung mình ra hét vang:
_ Tên kia ở đâu dám tới đây rình mò muốn cứu công chúa !!! Có biết là ta sẽ xé xác mi ra thành trăm mảnh hay không

Lão Ly huynh vội xua tay:
_ Ơ ... Tiên Sinh lầm rồi, tại hạ đến đây để ... bán DVD mà thôi . Có phin hay lắm nè Tiên Sinh có coi hông ?
Tiên Sinh:
_ Hả, có phin mới hả, đâu đâu đưa ta coi thử xem .
Lý huynh liền rút trong cặp táp ra 1 cái laptop và bật lên, sau đó bỏ dĩa DVD dô cho Tiên Sinh coi 1 bộ phin về heo có tên là Babe . Tiên Sinh vốn thích cho nên vội vàng nằm bẹp như coi chăm chú . Lý huynh liền nhân cơ hội phóng thẳng lên lầu

Trên tầng lầu trên cùng, nàng công chúa Công Chúa nhí nhảnh đang nằm thiêm thiếp Tưóng mạo mĩ nhân đang nằm thật vô cùng hấp dẫn, do đó lão Lý cầm lòng không nổi liền rón rén đến bên và từ từ cởi ... cái dây chuyền trên cổ và chiếc nhẫn trên tay Công Chúa nhí nhảnh xuống . Trong lúc lão ta đang lui cui cởi đôi bông tai hột xoàn thì nàng công chúa tỉnh dậy . Cô nàng sung sướng định quàng tay qua cổ ân nhân để cảm tạ thì chợt hét lên 1 tiếng như rống khi trông thấy dung mạo tuấn tú (30 năm trước thì tuấn tú) của lão Lý Gia . Thế là nàng Công Chúa nhí nhảnh vội giơ tay đấm 1 cái bầm ngay mắt trái lão hói đầu . Lão ta điên tiết lên liền nắm tóc nàng ta wánh cho 1 trận cho cái đầu sưng tù dzù như cái đầu Sau đó bỏ mặc nàng công chúa Chợ Cá nằm bất tỉnh nhân sự lão ta gom góp tiền bạc nữ trang rồi phóng mình qua cửa sổ theo đường tắt đàng sau lâu đài trốn mất .

Nói về Tiên Sinh sau khi xem hết cuốn phin về thì mới phát giác ra là mình bị lừa vội vã chạy dô lâu đài, khi nhìn thấy tình trạng hiện trường Tiên Sinh căm tức rống to:
_ Tên Lý Quỳ kia lão phu sẽ trả thù !!!

Tiên Sinh sẽ trả thù thế nào ? Xin thưa rằng ngay hôm đó Tiên Sinh tiến hành 1 kế hoạch là xây 1 toà lâu đài khác ở khu Di Hoa Cung và loan tin khắp giang hồ rằng QuanChua Quynh Anh còn đẹp hơn công chúa Công Chúa nhí nhảnh nhiều lần . Hiện nay QuanChuaQuynhAnh đang chờ người nào gỉai cứu được khỏi tay tên hung thần Trương Thanh -- vốn xuất thân là chủ trại hòm -- thì sẽ trao thân rắn và cả 1 kho tàng khổng lồ trị gía cỡ 500 triệu đô la cho . Tin đó loan truyền trong vũ lâm nhanh như 1 cơn gío thoảng . Tiên Sinh tin chắc rằng lão Ma Le nghe được sẽ mò đến để kiếm lời . Thế là Tiên Sinh chỉ cần cùng gã họ Tiêu nằm trong quan tài ngày ngày chờ đợi ....

Cái bẫy đã được giăng ra, để xem con cáo gìa Lý Quỳ ngày nào sẽ mò dô lưới ...

Xin bạn đọc xem tiếp phần 2 sẽ được xuất bản trong nay mai ) )

tặng mụi 300$(bang chủ)


Chữ ký của Tong quan thai giam

Hỏi thế gian tình là gì
Kiến đôi lứa phải chia ly

Trả lời kèm theo trích dẫn
Cũ 14-01-2005   #20
Ảnh thế thân của Bạch Đế
Bạch Đế
-=[ Hữu Quân Đầu Lĩnh ]=-
Móc Lốp Thần Thủ
Gia nhập: 31-12-2003
Bài viết: 4.204
Điểm: 618
L$B: 100.073
Tâm trạng:
Bạch Đế đang offline
 
Cổ tích cải biên (tái bản)

Oài tớ tìm mãi không dòm thấy topic "chuyện cổ tích cải biên" trước đâu nên giờ đành lập 1 topic khác vậy.Câu chuyện bắt đầu

Ngày nảy ngày nay ở 1 làng nghèo có 2 người bạn rất thân ở ngay cạnh nhà nhau.1 người tên Hận Tình Thư Sinh và người kia là Công Tử Biển đằng sau nhà 2 người có 1 cái ao để nuôi cá vì không đủ tiền xây nhà WC nên họ quyết định lấy cái ao đó làm WC,vừa có chỗ đi lại đỡ tốn thức ăn nuôi cá.Quả là "nhất cử lưỡng tiện".1 buổi sáng HTTS chạy ra ngòai làm 1 tý xong xuôi anh định bỏ đi thì 1 cô tiên xuất hiện,1 tay cô cầm 1 cục vàng và 1 cục bạc,còn tay kia thì đeo nilon và cầm cái đống kia của HTTS.Cô nói :"Trong 3 cái này thì cái nào ngươi vừa làm rơi xuống chỗ ở của ta?" Không suy nghĩ HTTS liền chỉ về phía tay cầm cục vàng và bạc.Cô tiên nói:" Đồ dối trá ta sẽ trừng phạt ngươi"Nói rồi cô tiên ném cục vàng và bạc vào đâu Hận làm anh bị vỡ đầu rùi cầm đống của Hận Tình biến mất.Hận ta liền ôm đầu cầm vàng và bạc chạy về rồi kể cho CTB nghe.Thấy vậy CTB chạy ra ao làm y như HTTS và cô tiên cũng hiện ra,hỏi y như với Hận Tình.CTB nghĩ:" Thèng Hận nhận xằng tuy được tiền nhưng bị vỡ đầu,nếu ta nhận thật chắc còn được thưởng nhìu hơn".Nghĩ vậy CTB liền chỉ tay về phía cái đống của mình.Cô tiên cười nói :"Con quả là người thật thà đây ta giả lại đồ cho con và ta cho con thêm 1 món quà nữa".Nói rồi cô tiên hóa phép tay cầm cục vàng và bạc đã hóa thành tay cầm đống kia của Hận Tình đưa cho CTB rùi biến mất

Tài sản của Bạch Đế
Trả lời kèm theo trích dẫn
Cũ 25-04-2005   #21
Ảnh thế thân của Ghét
Ghét
-=[ Lương Sơn Anh Hùng ]=-
Gia nhập: 16-03-2005
Bài viết: 490
Điểm: 373
L$B: 2.321
Ghét đang offline
 
Sơn tinh thuỷ tinh

Câu chuyện được lưu truyền từ đời này sang đời khác.
Ngày đó, nhà vua, tức là Tống dam có ý định kén chồng cho công chúa là: Quận chúa Quỳnh Anh, và cho một người nữa là hoàng hậu của mình. Giải thích về chuyện vì sao phải kiếm chồng cho hoàng hậu thật ra là rất rắc rối và phiền phức, nói tóm lại là Tống dam không đáp ứng đầy đủ nhu cầu của hoang hậu, luôn cảm thấy mình là kẻ thất bại, nếu không muốn nói là vô dụng. Nhà vua vì rất yêu thương hoàng hậu nên không muốn để phí nàng đi (đó là theo ý chỉ của vua, còn nội tình trắc ẩn ra sao, có điều gì ẩn ý thì hãy để các nhà sử học điều tra làm rõ). Hoàng hậu là: đệ nhất phu nhân NDDB.
Ngày thứ nhất
Ngày thứ hai
đến ngày thứ ba
Vẫn không thấy ai đến để thi tài (cho dù nhà vua chưa đưa ra lời thách cưới, tất cả là Free, miễn phí)
Cả triều đình như một cái nghĩa địa, không ai giám ho he, sợ làm cái cớ để nhà vua được thể bùng phát lên!!!
CUối cùng, nhờ sự quân sư của những nhà kinh tế học, Nhà vua cho dán lên khắp hang cùng ngõ hẻm những lời dụ vô cùng hài hước và đáng để thử
Nội dung được tóm tắt như sau:
1/ hang đại đại hạ giá
2/Được bảo hiểm thân thể 100% cho tất cả người trong gia đình và trợ cấp thuốc men
3/Được học lớp huấn luyện do chính nhà vua dạy
4/Được trợ cấp thuốc...lắc
vv..v (ko nhơ hết)

Một tuần trôi qua, cũng không có gì sáng sủa hơn, cái mặt của nhà vua thực sự tỏ ra cô cùng hoảng hốt và sợ sệt! Cả vương quốc đang bị đe doa thực sự, vẫn không thần dân nào đến cầu hôn
Người ta nói: Nghiêng nước nghiêng thành quả không sai

Một ngày gió thổi vèo vèo, may trôi lả lướt, vua đang chìm trong sự đổ vỡ và thất vọng trong suốt cuộc đời trị vì thì được tin bão khẩn là đã có người đến cầu hôn....
Có tất cả là 4 người đến, nhà vua lập tức cho gả ngay, nhưng vấn đề tiếp theo là cả bốn người mới đến đều muốn lấy đương kim hoàng hậu. Nhà vua lại một phen suy nghĩ nat óc, cuối cùng thì cũng cho ra được quyết định cuối cùng: sẽ tổ chức một cuộc đánh nhau hẹn ngày mai sẽ bắt đầu. Không cần quà cáp gì hết cả. Hai người vào vòng chung kết sẽ được lấy QCQA và NDDB, và có một trận chiến tiếp theo để phân chia ai sẽ sở hữu hoàng hậu xinh đẹp
Thật không công bằng khi chúng ta không nhắc đến 4 nhân vật, bốn người hùng của dân tộc Đại Nam.
Người thứ nhất đến từ nơi rừng thiêng nước độc, cao to lẫm liệt, tay cầm rừu, mặt đen lòm và râu ria lởm chởm, có một khoé mắt bị rách có lẽ là dùng rao cạo râu chưa quen. Tên của chàng là Lý Quỳ. Hắn ta có biệt tài là có thể hô rơm gọi rác, dùng chất độc chết người để giết chết đối thủ. Hắn ta có một tuyệt chiêu là Úm xì đạt ma.
Người thứ hai, là bang chủ của một dòng tộc rộng lớn trải khắp vùng châu thổ, y có biệt tài là có thể dùng tất cả mọi thứ trên người để chiến đấu, miễn là nó có thể động đậy. Người ta nhắc đến lão với cái tên Tế Công
Hai người còn lại là một bí ẩn thưc sự, họ đề nghị không tiết lộ tung tích của họ ra. Nhưng người ta cũng dễ dàng biết được biệt tài của họ là khả năng dùng lưỡi chiến đấu????.

Một ngày trôi qua chậm chạp, đúng lúc chuông triều đình gõ đúng 6 tiếng là khi 4 người cùng bước ra. Để kết thúc được nhanh chóng, nhà vua quyết định luật thi đấu là loại trực tiếp.
Sau khi bắt thăm, một ẩn sĩ sẽ đấu với Lý Quỳ.
Trống thúc dục lòng người, hàng ngàn dân thường kéo đến đông như trẩy hội, nhà vua là một fan cuồng nhiệt nhất.
LQ là người ra chiêu trước, Y hô rơm gọi rác, tấp tất cả những gì hôi hám nhất về phía ngươif áo đen. Tất cả bị bao trùm bởi một mùi hôi thối, LQ đã dùng đến 10 thần công lực với Úm xi đạt ma. Cả đấu trường im lặng, LQ mồ hôi không còn mà vã, mắt long sòng lên, chiếc gậy đã muốn rơi ra khỏi tay...
Người áo đen vẫn chìm trong đống rác, chưa thấy điều gì xảy ra. Bỗng đâu một thiếng thét vang lên, người đó hấn văng mọi thứ, không may cho nhà vua là đang há miệng chờ đợi chưa kịp ngậm lại thì đã bị một bánh siêu mỏng (chắc là của con nữ tì nào dùng bị cuốn vào cơn bão) đánh văng vào miệng...
Vẫn không hề hấn gì, người áo đen lừng lững bước dần đến LQ, LQ ta ko còn tin vào mắt mình nữa, tư khi cha sinh mẹ đẻ, chưa ai có thể chịu đựng được mùi "bia" của chính lão tạo ra. Cái tên "thiên hạ đệ nhất thúi " bây giờ đã không trị được gã áo đen kia. Bằng một đòn mau lẹ và rất kinh nghiệm, LQ đã bị tông thẳng vào nơi tạo bia mười lăm cái đạp và hai cái búng. Câu duy nhất mà LQ nghe được từ người áo đen là: "Ngươi có thể làm hoạn quan".
Vậy là một người đã được xác định
Trận thứ hai được tiêp tục ngay sau khi thị vệ dọn xong đống rác rưởi hôi thối mà LQ tạo ra. Cũng phải đến hơn một canh giờ.
Tế Công không chọn cho mình gì cả, y đã dùng thân mình làm vũ khí (tất nhiên như thế thì phải: A Đam cho thế gian nhìn).
Có ít nhất là ba cái chong chóng được tạo ra, lão TC này thật là thâm hiểm, không hổ danh là Đại trang chủ. Hai tay lão xoay tít, còn một cái nữa lão cũng cho xoay nốt. Không chỉ có thế thân hình nhỏ con và gầy go giúp lão di chuyển cực nhanh, đối thủ không cẩn thận là bị xém ngay không thương tiếc.
Trong lúc sơ suất, tên bịt mặt đã lãnh ngay một đòn xoay của TC, đáng tiếc là cái chong chóng của lão không đủ uy lực để cắt mất phần mông của đối thủ. Lão vô cùng ngạc nhiên vì phong độ yếu kém của chong chóng. Hơn ba mươi năm được mệnh danh là "Đệ nhất D" bỗng nhiên trong lúc này công cụ chiến đấu của TC không thể điều khiển được. Mọi thứ đã đi sai những dự định ban đâu. Chiếc chong chóng của lão trở nên nặng nề và khô cứng. TC đã bị nội thương.
Không có gì ngạc nhiên khi một lúc sau, TC bị người bịt mặt cho một đòn chí mạng, cái chong chóng gãy là đôi, 2 cánh tay vẫn còn nguyên vẹn.

Hai người thắng cuộc đã được xác định
Nhà vua vui mừng đi xuông nơi hai người thăng cuộc.
"Trẫm muốn nhìn ro mặt của hai người anh hùng của đất nước?"
Bỗng từ xa có tiêng hét của TC: "Bẩm bệ hạ, TC có lời này bệ hạ không thể không biết"
"Được, trẫm cho ngươi nói"
" Hơn ba mươi năm tung hoành với cái chong chóng của thân, chưa bao giờ bị thất bại nhanh chóng như thế này, chỉ có một lời giải thích cho điều đó là nó đã gặp đúng khắc tinh "
"Thế ý ngươi là..."
"Muôn tâu, hoàng thượng anh minh, người kia đích thị là con gái thì mới khiến cho chong chóng của hạ thần bị khuất phục"

Bỗng Hoàng thượng giật mình và suýt tí nữa là té xỉu, hai người bịt mặt đồ đen không ai khác chính là người mà ngài định gả cưới. hai người đang cười cười nhìn Hoang thượng, được một lúc sau thì CCQA hét lên, tất cả triều đình bị chần động:
"Vua kia, nằm xuống, cởi quần ra"
Mụ NDDB cũng không kém, lấy đâu ra một cái roi da gia truyền từ trong bọc. Nụ cười nham nhở vơi một cái liếc đầy gai nhọn


Chữ ký của Ghét
Thời đại anh hùng

Tài sản của Ghét
Trả lời kèm theo trích dẫn
Cũ 25-04-2005   #22
Ảnh thế thân của tio
tio
-=[ Lâu La ]=-
Gia nhập: 13-04-2005
Bài viết: 2
Điểm: 7
L$B: 7.474
tio đang offline
 
Ngày xưa có một lão tiều phu sống một thân một mình trong rừng tên là sờ kai. Hằng ngày sờ lên rừng đốn củi đem đi bán lấy tiền sinh sống. Cực nhọc lắm mà hổng đủ ăn đủ mặc. Một hôm cũng như mọi hôm, sờ lên rừng đốn củi, mãi mới được một gánh rồi vác zìa. Dọc đường sờ mệt quá ngồi xuống một gốc cây ven đường nghỉ. Cái tật của sờ là ngồi một mình là nghĩ lung tung, sờ nghĩ sao cái số mình khổ zữ zầy nè? Nghĩ một hồi tức quá la lên :"Bớ thần chết mau mau lên đây gặp tui !". Tưởng nói cho đỡ tức thôi ai dè ổng hiện cái rẹt lên liền: " Kiu tao hả, có chuyện gì không mậy?" Sờ sợ mất mật mau miệng nói liền:" Đỡ giùm tui bó củi lên chút nghen đại ca."

Trả lời kèm theo trích dẫn
Cũ 10-05-2005   #23
Ảnh thế thân của **Vô Phong**
**Vô Phong**
-=[ Lương Sơn Anh Hùng ]=-
Gia nhập: 25-01-2005
Bài viết: 386
Điểm: 202
L$B: 26.555
Tâm trạng:
**Vô Phong** đang offline
 
Tấm Cám thời @
Phần 1

Chuyện kể rằng, ngày xửa ngày xưa, trong một gia đình nọ, có hai người con gái cùng cha khác mẹ. Tấm là con của bà vợ cả, Cám là con của bà vợ lẽ. Người cha mất rồi, mẹ Tấm cũng mất, nên Tấm phải ở cùng với dì ghẻ là mẹ của Cám.

- Tấmmmm!!!!!!!!! Tao đã cấm mày xào nấm với dấm rồi cơ maaaaaaaaà. Đầu mày có bị ấm không? Cẩn thận tao cho vài đấm.

- Tấmmmm!!!!!!!!! Mày hâm à, mày câm à. Sao mày đâm thủng cái mâm???

Hàng ngày, những lời đay nghiến, chửi bới Tấm xảy ra như cơm bữa, cho dù gì ghẻ đã đôi lần bị phê bình trước tổ dân phố vì vi phạm nếp sống văn minh gia đình văn hoá. Tấm làm gì cũng bị bà mắng, trong khi Cám cũng đâm thủng mâm lúc chơi đùa với Tấm thì lại được mẹ khen là văn võ song toàn.

Một ngày nọ, dì ghẻ bỗng thèm ăn tép xào khế. Bà liền gọi hai cô đến và rằng: “Hai con! Hai con hãy ra ngoài ao tắm rửa giặt giũ cho sạch, cho thơm. Nhân tiện lúc đi ngang qua đồng bắt cho mẹ ít tép. Đứa nào bắt được nhiều tép về đây thì ta thưởng cho yếm đỏ, tôm thì càng tốt” .

Hai cô vâng lời mẹ và chạy đi. Tấm chăm lam, chăm làm. Cô nhảy ào xuống đồng. Một tay cô mò từng con tép, bắt từng con tôm bỏ vào giỏ. Còn tay kia bứt từng con đỉa đang bám chặt vào đùi, nhìn trước ngó sau rồi vứt mạnh về phía Cám đang say giấc trên bờ.

Chẳng mấy chốc, giỏ tép đã đầy kín. Tấm cất tiếng gọi Cám đi về. Tỉnh dậy, Cám bỗng thấy hoảng sợ vô cùng khi nhìn thấy giỏ của mình trống rỗng. Như thế này thì mẹ sẽ đánh mất. Vừa mới hôm qua thôi, Cám còn chứng kiến cảnh mẹ mình đấm lia lịa vào mõm con chó becgie vì nó trót xơi trộm của bà củ khoai lang. Con chó dữ tợn là thế mà phải bỏ chạy, để lại bốn chiếc răng cửa ở bãi chiến trường. Nhớ đến cảnh đó, Cám bất giác đưa tay che lấy miệng mình...

Về đến nhà, dì ghẻ đon đả ra đón Cám và thưởng cho Cám cái yếm đỏ. Còn Tấm, cô khóc tấm tức rồi lủi thủi ra chiếc giếng sau nhà. Cô thấy cuộc đời sau lắm trái ngang. Cô đã bỏ ra bao nhiêu công sức để bắt đầy giỏ tôm tép mang về cho mẹ ghẻ, vậy mà lúc lên bờ, cô đã cả tin khi nghe Cám nói: “Chị Tấm ơi chị Tấm. Đầu chị lấm chị ngụp cho sâu kẻo về mẹ mắng”. Rồi lừa lúc Tấm quay đi, Cám đã tráo bỏ giỏ rỗng của mình lấy giỏ đầy của Tấm rồi phi trâu một mạch về lĩnh yếm mới, bỏ lại đằng sau vài viên gạch do Tấm ném với theo.

“Thôi thì của đi thay người”, Tấm tặc lưỡi. Sau đó cô nhẹ nhàng thả con cá Bống trong giỏ xuống giếng. Con cá Bống này là của một người đàn ông lạ mặt tặng cho. Lúc ở ngoài đồng tép, đang nằm đập thùm thụp hai tay xuống đất vì uất ức, bất chợt ngẩng lên, Tấm bỗng thấy ông ta từ đâu xuất hiện. Ông tự giới thiệu mình là Bụt. Tấm nhớ rõ lắm vì cái tên này lần đầu tiên cô thấy có trên đời. Lúc đầu cô đã nghĩ thầm "Tên gì mà xâu tệ, sao không giới thiệu tên Việt hay Hảo đi cho đẹp???". Tuy nhiên, cô đã trở nên có cảm tình khi nghe ông nhẹ nhàng hỏi: “Vì sao con khóc?”. Sau khi nghe Tấm kể lại mọi chuyện, ông Bụt mới cho Tấm con cá Bống này và dặn, mỗi khi cho Bống ăn cơm, hãy nhớ gọi: “Bống ơi Bống! Lên ăn cơm vàng cơm bạc nhà ta. Chớ ăn cơm hẩm cháo hoa nhà người.” Dặn xong, ông bỏ chạy vì bị con chó becgie mà Tấm mang theo nhe bộ hàm thiếu bốn chiếc răng cửa ra dọa.

Kể từ ngày đó, mỗi lần sau bữa ăn, Tấm đều lén trút một bát cơm nóng hổi vào trong yếm và nhảy tưng tưng ra ngoài giếng để cho Bống. Những lúc như vậy, Tấm phải vừa nhảy vừa huýt gió để dì ghẻ và Cám khỏi nghi ngờ về hành động của mình. Tuy nhiên, hành động đó của Tấm đã không qua được con mắt tinh đời của dì ghẻ.
Phần 2

“Không điên! Không dở hơi! Không thần kinh! Vậy mà vừa ăn no xong lại nhảy chồm chồm như phải bỏng” – Dì ghẻ nghĩ thầm. “Rõ ràng là khuất tất rồi đây.”

Rồi mụ sai Cám rình Tấm mọi lúc, mọi nơi; ghi lại mọi diễn biến, việc làm thường ngày của Tấm. Cám ghi được tất, không bỏ sót bất kỳ một hành động nào, kể cả những câu chửi thầm Tấm dành cho hai mẹ con Cám mỗi khi nàng tủi phận. Và rồi Cám phát hiện ra chiếc giếng, nơi Tấm thường nhảy tưng tưng đến mỗi khi ăn cơm xong. Ngay sau đó, Cám về thưa với mẹ. Dì ghẻ uất lắm. Bà nghĩ Tấm mang cơm cho giai...

Ngay sáng hôm sau, lúc con gà còn chưa kịp cất tiếng gáy vì chiều hôm trước bị Cám đá vào cổ họng trong lúc tập võ, dì ghẻ đã gọi Tấm dậy: “Con ơi con ơi. Đi chăn trâu phải chăn đồng xa. Chớ chăn đồng gần, làng bắt mất trâu”. Tấm ức lắm. Nàng vừa làu bàu, vừa mắt nhắm mắt mở nhảy lên lưng trâu. Làm sao mà không tức cho được, khi mới hai rưỡi sáng đã bị đánh thức, trong khi lịch ngủ thường ngày của nàng chỉ được bắt đầu vào lúc hai giờ mười lăm.

Tấm vừa đi khuất, dì ghẻ và Cám vội chạy lại gần chiếc giếng. Từ đằng xa, hai mẹ con thi nhau nhặt gạch ném rào rào về phía đó. Chẳng biết họ đã ném bao nhiêu viên, chỉ biết rằng chiều hôm đó cả làng phải nghe chửi vì nhà hàng xóm bên cạnh tưởng mất trộm nguyên liệu.

Tối đến, như thường ngày, Tấm lại mang cơm ra cho Bống ăn...


“Bống ơi Bống! Lên ăn cơm vàng cơm bạc nhà ta. Chớ ăn cơm hẩm cháo hoa nhà người.” Người ta nghe Tấm gọi mãi, gọi mãi. Và rồi tiếng Tấm rú vang khi chỉ thấy một cục máu nổi lên mặt nước. Tấm oà khóc. Kẻ nào đã hãm hại Bống? Kẻ nào đã đang tâm làm việc này? Và thế là tối hôm đó, lần thứ hai trong ngày, cả làng lại một lần nữa phải nghe chửi.

Bụt lại hiện lên và hỏi: “Vì sao con chửi?”. Sau khi nghe Tấm kể lại sự tình, Bụt mới bảo Tấm tìm xương Bống về cho vào bốn cái lọ và chôn vào bốn góc giường nơi Tấm nằm. Nghe lời Bụt, Tấm quay về nhà tìm xương Bống. Tìm mãi mà không thấy, Tấm lại khóc. Khóc mãi thì có một tiếng nói the thé vang lên “Cục ta cục tác, cho ta nắm thóc ta bới xương cho”. Ngẩng đầu lên, Tấm nhận ra con gà trống ngày nào, nay chất giọng đã hoàn toàn thay đổi vì di chứng của lần bị Cám đá vào cổ. Tấm ném thóc cho gà. Gà bới một lúc thì tìm thấy xương. Tấm nhặt lấy bỏ vào lọ và đem chôn dưới bốn chân giường nơi mình nằm...

Ít lâu sau, nhà vua mở hội. Mọi người dân trong kinh thành đều được mời tới dự bữa tiệc do vua chiêu đãi. Mẹ con Cám nghe tin dậy từ sáng sớm, chuẩn bị những bộ váy đẹp nhất, những đôi hài đẹp nhất, và đặc biệt là bỏ qua thói quen ăn sáng hàng ngày. Tấm cũng muốn đi lắm. Gì thì gì, ăn uống free, không đi cũng phí. Nhưng dì ghẻ lại không đồng ý. Bà nghĩ ra kế. Ban đầu, bà lấy một lon sữa ông Thọ tính phục vụ kế hoạch. Nhưng thấy không ăn thua, bà kiếm một hộp sữa Cô gái Hà Lan loại 3kg, xúc đầy thóc, đầy gạo, sau đó đem đổ tất vào thùng và bảo Cám quay cho chúng trộn lẫn. Sau đó bà bắt Tấm nhặt thóc gạo riêng ra, xong thì mới cho đi hội. Tấm uất lắm. Cô muốn bóp cổ Cám cho hả giận. Nhưng khi thấy Cám đang nằm thở phì phò vì chóng mặt, lòng nhân từ đã khiến Tấm gạt phắt tư tưởng tội lỗi...

Phần 3

Mẹ con Cám đi rồi, Tấm bắt tay ngay vào công việc. Nhưng nhặt mãi, nhặt mãi mà vẫn không hết, Tấm lại khóc. Bụt hiện lên và hỏi: “Làm sao con khóc?”, và rồi khi biết rõ câu chuyện, Bụt mới cười mà rằng: “Xời, tưởng gì, chuyện nhỏ. Ta sẽ cho chim của ta đến giúp con”.

Ngay lập tức, chim của Bụt bay đến, sà vào thùng thóc. Tấm thích chí lắm. Có trong mơ cô cũng chẳng hình dung ra nổi, Bụt cho chim nhặt thóc giúp mình. Tiện thể, Tấm bê cả thùng hạt dẻ, nhờ chim bóc vỏ hộ...

Trong chốc lát, mọi việc đã xong xuôi. Tấm hớn hở vì sắp được đi trảy hội. Nhưng khi nhìn mình trong gương, Tấm lại khóc. Bộ váy yếm duy nhất dì ghẻ cho cô mặc từ ngày này qua ngày khác, từ mùa đông sang mùa hè, giờ chẳng khác gì bikini hai mảnh. Và đôi guốc cao gót, giờ trông y hệt đôi guốc mộc. Tấm khóc to lắm. Một phần vì cô tủi, và phần nhiều cốt để cho Bụt nghe thấy.

Và Bụt đã nghe thấy thật. Làm Bụt như làm dâu trăm họ, thấy có tiếng khóc ở đâu là phải xuất hiện nơi đó, trừ nhà hộ sinh. Bụt đến chỗ Tấm, và cố gắng cất giọng ngọt ngào: "Lại chuyện gì nữa đây???". Sau khi nghe Tấm kể lể sự tình, Bụt mới bảo Tấm: "Con đào những cái lọ đã chôn ngày trước lên, thì muốn quần áo đẹp thế nào cũng có, toàn Versace không hà". Nói xong, Bụt biến mất luôn. Kể từ đó, không ai còn thấy Bụt nữa xuất hiện lần nào nữa trên giang hồ và nghe đâu, ông đã nằng nặc xin chuyển công tác...

Nghe lời Bụt, Tấm đào tung cả ngôi nhà vì chẳng nhớ lần trước đã chôn lọ ở đâu. Cuối cùng, cô cũng đã tìm thấy chúng. Nào thì áo, nào thì quần, nào thì giày, và còn cả một con ngựa. Tấm đóng bộ gọn gàng, nhảy lên lưng ngựa và phi thẳng đến nơi trảy hội. Lúc đi ngang qua cầu, táy máy thế nào, Tấm rơi một chiếc giày xuống hồ trúng ngay đầu vị vua trẻ đang ngồi câu cá ở dưới đó. Vua liền ngóc đầu lên chửi với theo "Mẹ đứa nào ném giầy vào đầu ông" . Tấm sợ rằng sẽ đến muộn giờ trẩy hội nên Tấm mặc kệ và không quên vứt lại câu chửi thề về phía vị Vua trẻ đó "Sư cha đứa nào chửi bà", nhảy lên lưng ngựa và tiếp tục thúc ngựa phi nước đại.

Đến nơi, đúng lúc nhà vua đang mở cuộc thi kén vợ. Ai ướm vừa chiếc giày mà vua mang ra, người đó sẽ là vợ của vua. Điều lệ cực kỳ đơn giản, dễ chơi, dễ trúng thưởng nên ai cũng muốn thử vận may, trong đó có cả mẹ con nhà Cám. Vậy mà lạ thay, chẳng ai ướm vừa. Người ít nhất cũng rộng ngót một size. Tấm len lỏi chen vào. Cô nhận ngay ra giày của mình. Làm sao mà không nhận ra chiếc giày quá khổ. Tấm ngạc nhiên lắm. Trong khi đó nhà Vua thầm nghĩ "Ông mà bắt được mày thì mày biết tay ông". Tấm bèn xin ướm thử và vừa khít. Nàng trở thành vợ của nhà vua từ đó. Chẳng ai biết được vị vua trẻ đó đang toan tính điều gì chỉ thấy chàng ta nhếch mép cười mỉm trông vẻ rất gian xảo.

Tấm và vua kẻ tám lạng người nửa cân, hai người suốt ngày cãi nhau chí chóe chẳng ai chịu nhường ai, nhà vua ra sức hành hạ tấm thân ngọc ngà của tấm, nào là làm bia cho vua tập bắn, nào là làm bao cát cho vua tập oánh quyền... Tấm cũng chẳng vừa, Tấm bắt ruồi muỗi bỏ vào mồm vua lúc vua ngủ gật.... Chính vì thế mà cả hai người rất tâm đầu ý hợp, nhà vua thật sự rất sung sướng khi đã tìm được một ý trung nhân theo mong muốn của mình.

Thấm thoắt đã đến ngày giỗ bố, Tấm xin phép vua cho nàng trở về nhà. Vừa đến nơi, Tấm đã bị dì ghẻ bắt trèo cau hái quả. Nàng bực mình lắm. Dù gì thì cũng đường đường là chánh cung hoàng hậu, vậy mà phải trèo cây cau. Nhưng rồi nghĩ đến nghĩa vụ làm con, nàng làu bàu vài câu rồi nghe theo lời của mẹ ghẻ, trèo lên cây và không quên cắp nách đôi giày đã đi vào lịch sử.

Lại nói về mẹ con Cám, khi thấy Tấm đã ở chót vót trên ngọn cây, cả hai liền cầm rìu chạy ra mà mắm môi mắm lợi chặt gốc. Cây đổ ụp xuống ao khiến Tấm rơi xuống nước. Cho chắc ăn, mẹ con Cám gí điện xuống nước cho Tấm chết hẳn. Báo hại mấy trai làng đang tắm cách đó không xa cũng bị một phen điện giật. Thấy Tấm đã chết hẳn, Cám mới lấy quần áo của Tấm và mặc vào người rồi đi thẳng vào cung.

Tấm chết đi hoá thành chim vàng anh. Nàng muốn bay vào cung lắm. Nàng muốn được nhìn thấy nhà vua hàng ngày. Nhưng nàng không dám. Không chỉ riêng nàng, tất cả loài chim trong vùng chỉ nghe đến tên nhà vua là đều bay mất dép. Chả là nhà vua đang tập bắn chim. Con vật xấu số nhất bị vua bắn chết mới chỉ cách đây mấy ngày bằng cả một băng AK. Nàng chỉ dám đến bên vua mỗi khi đêm về và hót cho vua nghe những điệu nhạc mà chính nàng cũng không thể hót lại được lần thứ hai. Thấy con chim lạ cứ quấn quít bên mình, một hôm vua hỏi: “Vàng ảnh vàng anh, có phải vợ anh chui vào ống quần”. Nghe vậy, vàng anh bay vào ngay, và suýt chết ngạt trong đó...

Từ ngày có vàng anh, nhà vua quên cả Cám mỗi khi đêm về khiến Cám tức lắm. Nó bèn sai quân lính bắt chim, vặt sạch lông vứt ra vườn. Từ đám lông ấy mọc ra hai cây soan đào. Vua thấy đẹp, bỏ chơi chim chuyển sang chơi cây. Cám tức mình lại sai chặt sạch cây trong vườn và lấy gỗ đóng thành khung cửi. Niềm vui chẳng trọn vẹn. Hôm sau suýt nữa thì Cám bị truy tố vì tội lâm tặc.

Khung cửi hàng ngày phát ra tiếng kêu: “Kẽo cà kẽo kẹt, lấy tranh chồng chị, chị khoét mắt cho”. Điên tiết, Cám đốt thành tro và đem rải ra đường. Từ đám tro ấy lại mọc lên cây thị, và chỉ có duy nhất một quả...

Lại nói về nhà vua. Từ ngày Cám về cung, nhà vua cảm thấy có điều gì lạ lạ. Vua sinh buồn phiền, ngày ngày dạo chơi khắp nơi cho khuây khoả. Một hôm, khát nước, vua đi qua quán của bà già nọ. Vua kêu hai cốc trà đá. Bà cụ mời vua miếng trầu. Thấy miếng trầu ngon sao giống của hoàng hậu têm ngày trước, nhà vua mới gặng hỏi, đồng thời xin bà miếng nữa...

Thì ra một lần bà lão đi ngang qua cây thị, thấy có quả thị ngon, bà mới nói: “Thị ơi thị rụng bị bà, bà để bà ăn chứ bà không ngửi”. Gọi mãi, gọi mãi mà thị không rơi, bà mới dùng dép ném. Thấy quả thị đẹp, bà lão mang về nhà để ngắm hàng ngày. Nhưng kỳ lạ làm sao, từ ngày có thị, mỗi lần bà lão đi ra khỏi nhà, khi quay về, nhà cửa lại gọn gàng sạch sẽ, cơm nước đầy đủ. Bà ngạc nhiên lắm. Bà kể cho mọi người nghe, và sau đó phải giấu biệt thị vì ai cũng muốn mượn. Rồi một ngày bà giả vờ đi ra khỏi nhà rồi sau đó quay lại, bà thấy trong quả thị có một người con gái nết na, xinh đẹp bước ra. Bà mừng lắm, chạy vội lại xé tan vỏ thị. Từ đó Tấm ở lại với bà lão.

Khi vua hỏi, bà mới gọi Tấm ra. Hai vợ chồng nhận ra nhau, mừng mừng tủi tủi. Sau đó vua đưa Tấm về cung lại làm hoàng hậu.

Gặp Tấm, thấy nàng xinh đẹp hơn xưa, Cám mới hỏi: “Chị Tấm ơi, chị làm thế nào mà đẹp thế?”. Tấm mới sai đào một cái hố sâu, bảo Cám đứng dưới để Tấm giội nước sôi xuống. Cám vui lắm. Vậy là nó lại sắp được đẹp như Tấm rồi. Cám cười rạng rỡ và không quên dặn Tấm phải đun nước thật sôi giội cho sướng...

Cám chết, Tấm băm vằm xác Cám làm nghìn mảnh, nấu mắm rồi sai quân lính đóng chum dán nhãn Phú Quốc đem biếu dì ghẻ. Dì ghẻ đang ăn khen ngon, bỗng có con quạ đến kêu rằng: “Ngon gì mà ngon, mẹ ăn thịt con có còn xin miếng”. Dì ghẻ giật mình, nhìn xuống đáy chum thấy đầu của Cám. Mụ kêu to ba tiếng rồi lăn đùng ra chết. Tấm cũng suýt bị truy tố vì tội giết người cũng may mắn là có ô dù to nâng đỡ nên mới thoát nạn... Từ đó Tấm suốt ngày ở trong cung chẳng dám đi đâu sợ dân chúng chửi bới chê cười bởi chí ít gì thì Tấm cũng là đương kim hoàng hậu mà.


Chữ ký của **Vô Phong**
Tại sao?

Trả lời kèm theo trích dẫn
Cũ 12-05-2005   #24
Ảnh thế thân của **Vô Phong**
**Vô Phong**
-=[ Lương Sơn Anh Hùng ]=-
Gia nhập: 25-01-2005
Bài viết: 386
Điểm: 202
L$B: 26.555
Tâm trạng:
**Vô Phong** đang offline
 
Wink Dê đen và dê trắng


Dê trắng và dê đen đi ngược chiều nhau để đến nhiệm sở trên một cây cầu mới tinh, băng rôn chưa cắt, hai con nghĩ chắc sáng mai sẽ thông cầu. Hôm nay mình đi trước để khai trương thật là ý nghĩa. Hai con đều tiến bước và gặp nhau giữa cầu. Rút kinh nghiệm lần trước, chúng từ tốn, gật đầu chào nhau. Bỗng “rầm”, cả hai rớt xuống nước. Té ra chiếc cầu bị các bên rút ruột nên mố cầu không có sắt, không có bê tông cốt thép chi mô…Sập là phải…May mắn thay do cũng học qua lớp sơ cấp “bơi để không chìm” nên cả hai dê đều không sao. Sau những nỗ lực của mình cả hai dê đã leo lên được tới bờ. Cả hai con thầm nghĩ :Trước đây, ta hiếu thắng, bây giờ ta chính chắn hơn., nhưng làm ăn như kiểu này, ta có cẩn thận cũng bằng thừa


Chữ ký của **Vô Phong**
Tại sao?

Trả lời kèm theo trích dẫn
Cũ 12-05-2005   #25
Ảnh thế thân của **Vô Phong**
**Vô Phong**
-=[ Lương Sơn Anh Hùng ]=-
Gia nhập: 25-01-2005
Bài viết: 386
Điểm: 202
L$B: 26.555
Tâm trạng:
**Vô Phong** đang offline
 
Wink

Ngày xưa chuyện “Tái ông mất ngựa” đã dạy cho kẻ hậu sinh bền tâm vững chí: chớ gặp thất bại mà nản lòng, cùng đừng thấy thành công mà kiêu hãnh. Bởi họa phúc khôn lường, tai ương ít ai tránh khỏi . Ngày nay, ở phủ “Đại Lẩu” huyện “Tràng giang” có ngừơi tên là “Tái nạm” cũng học được tính điềm đạm của tổ tiên. Lần nọ, đứa con gái tên là “Thị Gầu” đã bỏ nhà ra đi. “Tái nạm” tự an ủi rằng :
-Biết đâu đó là cái phúc !
Mấy năm sau, “Gầu” dắt theo về một chàng trai khoẻ mạnh, rồi họ sống và làm việc với nhau rất tích cực. Ai cũng bảo nhà “Tái nạm” được phúc. Nhưng ông vẫn từ tốn bảo rằng:
-Trong cái phúc thường có tai hoạ !
Quả thật chẳng bao lâu, chàng trai ấy đã ra đi, còn mang theo 2 chiếc “Át là và @” của cụ “Tái nạm”. “Gầu” đau đớn khóc than ,nhưng cha nàng lại nói :
-Cái hoạ có khi sinh ra cái phúc !
“Thị Gầu” kêu la thảm thiết :
-Phúc cái gì mà phúc ! Nó đã mang hết bạc vàng, của cải nhà ta đi rồi! Bây giờ chỉ còn lại một “nỗi niềm tâm sự” ! Lâu ngày dài tháng ! tâm sự này bò ra biết ai lo liệu cho chứ !Trời ơi! Hoạ trong hoạ thì có chứ phúc kiểu gì hả chời


Chữ ký của **Vô Phong**
Tại sao?

Trả lời kèm theo trích dẫn
Cũ 13-05-2005   #26
Ảnh thế thân của **Vô Phong**
**Vô Phong**
-=[ Lương Sơn Anh Hùng ]=-
Gia nhập: 25-01-2005
Bài viết: 386
Điểm: 202
L$B: 26.555
Tâm trạng:
**Vô Phong** đang offline
 
Thumbs up Bá Nha đập đàn !!!!!!

Chung Chi Kỳ ở đời Xuân Thu là người rất am hiểu về âm nhạc. Một hôm Bá Nha lấy đàn ra gảy mà bụng nghĩ đến chuyện thi cử sắp đến mà rầu rĩ. Kỳ khen “Tiếng đàn lúc thì nghe sột soạt như tiếng thí sinh lúc dở tài liệu, lúc thì như tiếng ruồi bay lượn vậy trong phòng thi lúc làm bài”. Bá Nha giật mình. Một lúc Bá Nha lại đàn tiếp, lần này là nghĩ đến chuyện con bồ nhí nó mới đá mình, thất tình đây mà! Kỳ lại khen :” Tiếng đàn réo rắt ai oán, nghe như tiếng thở dài của chàng Trương Chi si tình đời sau vậy!” Bá Nha cười “Tri kỷ đây rồi”. Lát sau Bá Nha lại đàn, lần này thì nghĩ đến chuyện bày độ nhậu với mấy thằng bạn ở nhà hàng vì có một thằng mới cua được con bé hoa khôi của lớp! Kỳ lại khen “Nghe như tiếng em út khui bia bốp bốp, tiếng đập khăn bịch bịch, tiếng lè nhè của mấy thằng say…”Bá Nha bỏ đàn xuống : “Ta và huynh kết bằng hữu đi!”
Về sau Chung Chi Kỳ do ham chơi quá, dính vào mấy vụ tai tiếng trong trường nên đành phải dứt áo ra đi sớm hơn hạn định. Nói trắng trợn ra là bị đuổi học đó mà. Người ta thấy Bá Nha đập đàn ngửa mặt lên trời than rằng : “Không còn tri kỷ ta còn đàn cho ai hiểu bây giờ!”


Chữ ký của **Vô Phong**
Tại sao?

Trả lời kèm theo trích dẫn
Cũ 13-05-2005   #27
Ảnh thế thân của LSB_Binladen
LSB_Binladen
Khách Giang Hồ
Bài viết: n/a
 
Cô Bé Quàng Khăn Đỏ
Ngày xửa ngày xưa ,có cô bé quàng khăn đỏ sống ở bìa rừng !
Một hôm ,khi hay tin bà của cô bị bệnh ,cô liền khăn gói đi đến thăm bà ở bên kia khu rừng !Vừa đến bìa rừng cô liền gặp co Cáo đang làm gì đó trong bụi ,cô hét lên !
Cáo kia !Mày Muốn Ăn Thịt Tao phải Ko?
Con cáo sợ quá bỏ đi !
Đi tiếp thêm một đoạn ,cô lại thấy con cáo hồi nãy lại trốn trong bụi rậm ! cô lại hét lên !
Cáo kia ! Mày Rình ăn thịt tao phải ko?
Con cáo sợ quá bỏ chạy nhanh hơn !
Đi tiếp một đoạn ,cô lại thấy con cáo tiếp tục trốn trong bụi rậm ! Cô lại hét lên !
Con Cáo Kia ! Mày muốn ăn thịt tao phải ko?
Lần này con cáo tức quá ,nó ko chạy nũa mà nói !
Tao đang đi......tè mà sao mày cứ làm phiền tao hoài vậy !

Trả lời kèm theo trích dẫn
Trả lời


Quyền sử dụng
Huynh đệ không được phép tạo chủ đề mới
Huynh đệ không có quyền gửi bài trả lời
Huynh đệ không được phép gửi file-gửi-kèm
Huynh đệ không được phép sửa bài của mình

BB code is Mở
Smilies đang Mở
[IMG] đang Mở
HTML đang Tắt
Chuyển nhanh đến:

 
Copyright © 2002 - 2010 Luongsonbac.club
Thiết kế bởi LSB-TongGiang & LSB-NgoDung
Loading

Múi giờ tính theo GMT +7. Hiện giờ là 01:55
vBCredits v1.4 Copyright ©2007 - 2008, PixelFX Studios
Liên hệ - Lương Sơn Bạc - Lưu trữ  
Page generated in 0,11097 seconds with 15 queries