Trích dẫn:
RD
Đời người cũng như những chuyến tàu mà quá khứ là hành lí ( kể cả quá khứ của dân tộc lẫn quá khứ của mỗi cá nhân ) . Để tàu có thế đi đúng tiến độ thì phải biết chắt lọc , mang những gì cần mang , bỏ những gì cần bỏ .
|
Câu này thí chủ nói hay quá , nhưng cho bần tăng xin được hỏi đôi điều , quá khứ là nói về những hình ảnh , về con người , về sự việc nào mà nó đã đi thẳng vào tiềm thức của mình không thể nào quên , nó thấm vào cả máu thịt , tim óc là một chuỗi hồi ức về kỷ niệm . Có thể nào giải thích cho bần tăng hiểu , ta có thể hoài cổ về một cảnh vật , về những góc phố , từng con đường khi nó đã bị thay đổi theo thời gian hay với tâm tình của người đi xa . Bần tăng cảm khái nhớ tới hai câu thơ của Chế Lan Viên :
Khi ta ở chỉ là nơi đất ở
Khi ta đi đất bỗng hoá tâm hồn
Xin thí chủ có thể nói rỏ cho bần tăng được sáng mắt thêm chăng , khi bần tăng cứ thắc mắc về điểm này , mong giúp cho . Như câu của thí chủ nói , bần tăng xin dẫn chứng lại :
Trích dẫn:
Đất nước trên đà công nghiệp hóa , trên cánh đồng mấy khi thấy bóng trâu cày , thay vào đó là máy cày , máy kéo . " Rồi đây , từ "cấy" sẽ không còn vì toàn dũng kĩ thuật gieo sạ ; " nhổ cỏ " sẽ thay bằng thuốc diệt cỏ , "tát nước" sẽ thay bằng máy bơm nước". Nếu một ngày ai đó có ngu ngơ hỏi "tại sao quê hương , nơi hiền hòa êm ả , để thương nhau , cớ sao lại "chôn nhau" ( chôn nhau cắt rốn) " thì buồn biết bao.
Ngày xưa rất đẹp. Một nông thôn "lúc chiều về giục nắng nương khoai , trâu bò về giục mõ xa xôi" mà một nông thôn nên thơ. Nhưng liệu có thể giữ mãi như thế? "mãi tiếc thương cây đa , giêng nước thì bao giờ mới hoàn thành công nghiệp hóa nông thôn?
|
Theo suy nghĩ của bần tăng thì những thí dụ đó chỉ là nói tới những đổi thay từ cũ qua mới theo đời sống văn minh , một sự thay đổi cho tốt hơn , tiện lợi hơn và trong cái quy luật tạo hoá bắt buộc phải luôn thay đổi để tồn tại và phát triển . Cái hay nào phải giữ lại , cái mới nào cần học hỏi để càng ngày càng đổi mới hơn . Nói tới những máy móc phục vụ cho tiện ích của đời sống con người, là nói tới những thay đổi từng giờ từng phút không thể nào là điều bất di bất dịch cho được .
Bần tăng muốn hỏi nếu xếp nó vào một dạng quá khứ , vậy phải nhớ tới nó hoài nhở ?
Vậy bần tăng cũng phải nhớ tới cái chày cái cối khi đời sống tung ra những cái máy xay cua rất là nhanh nhở ? Bần tăng cũng phải nhớ tới cái cảnh " tát nước đầu đình " từ khi cái máy bơm nước xuất hiện nhở ? Tại sao nó không là những điều tự nhiên rất thường tình trong cuộc sống , chúng ta nhìn nó cũng qua con mắt thưởng thức tự nhiên về một sự đổi mới , có cần xếp nó vào hai chữ " quá khứ " hay là không ? Nếu đặt những điều đó vào hai chữ quá khứ thì phải nhớ tới cái cũ ( của mấy đồ máy móc ) hoài nhở ? vậy thì tội nghiệp cho cái đầu bần tăng quá , cái giè cũng muốn nhét vào hết nhở hà hà ( mà nếu bần tăng không lầm thì dù có văn minh thay thế cách mấy , bóng mấy con trâu vẫn còn mãi đó thui,nó đâu có bị tuyệt chủng đâu mà biến mất , nó mà biến mất thì mấy nhà hàng phở lấy đâu thịt trâu để thế món phở bò nhở ? Bần tăng về đồng quê vẫn còn thấy cánh đồng ruộng lúa xanh bát ngát chạy dài đó chi , vẫn có bóng mấy con trâu đi qua đi lại đó chi , nắng vẫn giục nương khoai còn đó chi . Mấy cái này sao mà mất được khi ruộng đồng vẫn là nơi sản xuất ra lúa gạo , chỉ là máy móc công nghiệp phần nào đã đở sức cho con người mà thui . Bần tăng bây giờ đang nhớ tới cái xe đạp cũ hồi còn đi học tiểu học , lên trung học đã có xe máy rồi . Vậy có phải bần tăng nhớ tới cái xe đạp là đang nhớ tới quá khử nhở ? oa oa oa vậy thì cái giè cũng là quá khứ thui , mệt ót quá ạc ạc hà hà