Trích dẫn:
Nguyên văn gởi bởi Độc Tiên
lâu không đọc TN nhưng mừ vẫn nhớ nhất lúc đọc cái chỗ nhập thế tu hành, vs đoạn tả cuộc sống của cha con VL ấy, mà tình cảm của sếp VL đau khổ quá. như kiểu tự ngược ấy. Ài..mà đến h vẫn thấy sếp VL tu tiên mịt mờ, quay đầu chả thấy bờ, ngước mắt không thấy bến, dài dài đến bao h đây.đọc đến đoạn con trai VL chết ấy đệ bỏ luôn. từ bấy đến h chả đọc nữa.chắc đợi đến bao h sếp nhĩ căn viết hết thì đọc .
|
mình thấy đoạn tả cuộc sống của vuơng bình là một trong những đoạn hấp dẫn nhất của truyện đó :-s rất là tình cảm.cũng phải có lý do mới ko cho nó tu tiên....chưa kể bản thân ko thể tu
nếu có thể chắc vuơng lâm vẫn quyến định cho vuơng bình là người bình thường @@
-Hoa hạnh nở trắng trước hiên nhà.
Có con đừng gã đạo sĩ gia.
Năm trước nhị lang vừa lên núi.
Nhất lang năm sau lại ra ma.
Con gái khóc than theo người chết.
Phải vội đặt quan vào giữa nhà...
Hoa hạnh nở trắng khắp sân nhà.
Hài đồng chớ gặp phải đạo gia.
Lại hỏi xem ta bao nhiêu tuổi.
Lại nói không có đạo duyên nha!
Chó kêu một tiếng mèo một trảo.
Hù cho đạo sĩ hồi lão gia.”