Đêm xuống lặng thầm thương và nhớ
Xuân về ngao ngán nỗi bôn ba
Mẹ quê đất lạnh giờ xa
Nhói lòng con trẻ xót xa muộn phiền
Niềm riêng chảy cạn buồng tim
Vẫn ray rứt lệ
Vẫn thường trầm tư
Nén nhang đốt cạn sương trời
Hong khô lòng nhớ rối bời tâm tư
Xuân về đọng giọt lệ dư
Xó đời cô lẽ kiếp người bơ vơ...
Thành viên sau đã gửi lời cám ơn đến HànTuyếtBăng vì bài viết hữu ích này: