Nguyên văn gởi bởi TracMoThu
Đến khổ với bọn rồng lộn !
Thuở xưa...mỗi lần Trời mở hội long môn, biết bao loài chăm chăm mơ giấc mơ hóa rồng (chắc cũng chẳng kém chi giấc mơ hóa rồng của mấy con vịt đẹt vùng Đông Nam Á ngày nay). Ấy thế, rồi chuẩn bị, rồi rình rập, rồi cong lưng gồng đuôi giương vây rộ vảy cố hết sức để họa may độp một cái thành rồng. Tội nghiệp, có khi chúng tưởng hóa rồng cũng dễ như...chó nhảy bàn độc vậy. Hoài Thanh có một câu để đời : Chí lớn mà tài mọn...để chỉ một người làm thơ dày công cả đời chắt chiu cày ải những câu văn vần mong được một danh hão : thi nhân.
Khổ thân, chẳng thành được thi nhân bởi tài chẳng có mấy. Thế nhưng, dẫu sao nhân vật ấy cũng có bỏ công sức cả đời mình ra để mong thỏa được chí. Chí không đạt được, nhưng thương trọng cái công sức kia, nhà phê bình HT mới dành cho ông một câu thương cảm : Chí lớn mà tài mọn. Dù gì, cũng có chữ lớn, nghe đỡ tủi.
Cá chép, chỉ còn một chút xíu nữa đã có thể hóa long để đạp mây trên chín từng trời, sự thất bại gây cho người bàng quan bao nhiêu xúc cảm. Thậm chí, như con con tôm kia, có lộn cứt lên đầu vì giấc mơ quá sức, cũng cho ta thấy được sự cố gắng đến tận cùng. Dù không đạt tới sự kính trọng, nhưng ít nhất, là đáng quý. Muốn thành rồng...kể ra thập phần gian khó.
Ấy thế, cho nên Trác mỗ cảm thấy nảy sinh một cảm giác cực kỳ chán ghét cái bọn ruồi bọ chẳng hề muốn bỏ ra chút công tu dưỡng mảy may đã có tư tưởng đòi hỏi hóa rồng. Chẳng phải tiếng vỗ sóng đầy phấn khích trong hội vượt vũ môn, ở đây, chỉ nghe tiếng vo ve được khuếch âm nhờ vào kỹ thuật tiên tiến, làm rác tai thính giả. Thương thay ! Một con rồng nằm đã gần như hắt những hơi thở cuối cùng...lại thêm một con rồng rụng (chẳng hiểu có bị trúng tên phương nào chăng) cái bịch vào xóm Hẻo. Rống lên những âm thanh xằng bậy...mà thâm tâm chúng cứ tưởng đó là tiếng kêu bi ai thống thiết của loài linh vật. Than ôi, bi ai có lẽ chẳng phải là sai, có điều, chỉ là thứ tiếng vo ve của ruồi nhặng trước khi bị bàn tay của ai đó đánh bộp, xong đời.
Nghĩ cũng thương, tội nghiệp cho những bộ óc lềnh bềnh bã đậu, chúi mũi rặn cho kỳ được những câu văn để ký bừa ký bãi rồng nọ rồng kia. Mới lộn lên lộn xuống tí cỏn con đã ngỡ hóa rồng. Bi kịch thời đại chăng ? Hay cũng chỉ trò cười đã kéo dài suốt hàng ngàn năm nhân loại ?
Hồ Xuân Hương, bà chúa thơ Nôm khét tiếng một thời đã viết :
Khéo khéo đi đâu lũ ngẩn ngơ?
Lại đây cho chị dạy làm thơ,
Ong non ngứa nọc châm hoa rữa
Dê cỏn buồn sừng húc giậu thưa.
để mắng bọn cậy chút cửa Khổng sân Trình học đòi thơ với thẩn. Chuyện đám thi sĩ dỏm đã được nàng nữ sĩ cất giọng cảnh cáo tự bao đời nay, nhưng quả rằng, có khi chúng cũng chả hiểu ra nổi bởi điều gì mà mình bị mắng. Lòng Trác mỗ nghĩ tới bọn này chẳng có lúc nhuốm ba phần thương cảm. Dẫu sao, bởi mê chọc gái mà nên, quên cái ti toe ra miệng của mình cũng chẳng khác là bao với cái thứ thường bĩnh ra quần, thế mới khổ.
Thế nhưng, đối với bọn hợm hĩnh sau đây mới là chẳng còn gì để nhín ra được chút nào thương hại.
Dắt díu nhau lên đến cửa chiền,
Cũng đòi học nói nói không nên.
Ai về nhắn bảo phường lòi tói,
Muốn sống đem vôi quét trả đền!
Xấu, hay làm tốt, dốt, hay nói chữ. Thì cũng được đi. Nhưng cái thói khệ nệ vác bút đề thơ, bất kể tới cái ngô nghê, cái dốt nát, lên bất kể chốn nào, là đáng bị Hồ nữ sĩ mắng cho là phường lòi tói. Cứ thấy tao nhân mặc khách đề thơ, là lật đật kiếm cho bằng được một chỗ để chen vào. Quệt quẹt bôi bác, cốt để dòm được cái chữ ký của mình nằm kề cận những danh sĩ cao nhân. Ôi, giấc huyễn mộng hóa long của loài giun dế.
Xóm Hẻo, cũng chẳng phải danh sơn kỳ tự chi, có điều, thấy cái bảng đầy vẻ thách thức ngạo mạn Mãnh Long thì hẵng quá giang, lắm kẻ lầm tưởng rằng, cứ hễ thò được bàn chân vô, quẹt được vài chữ lên đó một cái thôi, ắt lập tức hóa rồng. Hay đâu, rồng đó chỉ là một viễn mơ vừa lầm, vừa lộn.
Đôi khi, muốn mặc mẹ nó đi, cái thuở đời mạt pháp...Kẹt nỗi, cái thứ rồng lộn tới lộn lui này, cứ vo ve vo ve bên tai, không dang tay mà độp cho chúng bẹp dí đi, cũng...uổng. Bởi vậy, mới có thơ rằng :
Hôm nọ mất xác thằng rồng nằm
bữa nay lộn ra thằng rồng rụng
văn chương lổm ngổm bò như cua
múa mép khua môi dài dòng tụng
Chửi bới lằng nhằng (chắc chột bụng)
thơ thẩn léo nhéo rác cả tai
tập làm ễnh ương (chắc sình bụng)
ộp oạp rân trời điếc cả tai
Lòi tói thời xưa cũng thế thôi
đề thơ bừa bãi bẩn tường vôi
Xuân Hương sống lại dòm vô thấy
chắc thẳng thừng giáng một bạt tai
Xưng danh hầm hố tưởng là rồng
một phút sa cơ ngã chổng mông
rụng tà tà vô miền xóm Hẻo
ngó kỹ, ui choa thứ lộn rồng....
|