Tôi điểm lại những người đàn ông có ý nghĩa với mình, không nhiều...
Đậm sâu nhất là người cũ, phải, không đặc biệt không được, vì những gì đã có, vì những gì đã trải qua, nhưng giờ anh đã có vợ, rồi những nỗi đau, sự thất vọng lớn lao, tình cảm này không còn là to tát.
Lúc nãy tôi muốn chạy qua nhà anh, chỉ là muốn đi ngang qua nhà thôi, tôi đã có chệch đường quẹo 1 tí xíu xìu xiu, nhưng rồi xe vẫn thẳng bánh lao về nhà.
Đã qua...nên quên là tốt nhất.
Ừa, vì tôi quá mệt mỏi nên không muốn bắt đầu với người mới nào cả, tìm lại những người đã từng yêu thương cũ, nhưng thất vọng, tình cảm khác xưa, con người cũng đã khác xưa nhiều.
Nhiều khi không nên quay đầu nhìn lại, vớt vát những điều cũ.
Người thứ 2 là Ric, mặc dù bây giờ tôi không còn cảm nhận được sự ấm áp từ con người này, tôi xúc phạm anh nhưng lòng tôi cũng đau đớn...vì thật tâm tôi trong tôi: ai bỏ đi cũng được, nhưng người này thì đừng. Anh là rất người gần gũi với thế giới của tôi. Vì thế, khi không giữ được người này bên mình, cô đơn quấn siết lấy tôi, đau buốt...
Tôi không nhớ đến người "đầu tiên" của mình. Đàn ông dù có làm đàn bà sung sướng trên giường đến mức nào, nhưng chỉ cần làm đau họ nhiều, thì người họ nhớ đến nhất chắc chắn không là người này.
Tôi hay nhớ nhiều đến 1 người khi tôi vứt xe đạp khóc lóc giữa đường, anh ta đã lại gần cùng song hành đưa tôi về nhà. Chỉ gặp nhau 1 lần, nhưng khắc cốt ghi tâm.
Người nữa là Hùng, người mà đến cafe tôi còn không muốn đi cùng, tôi thà chịu cô đơn đến chết hơn là gặp người này, chẳng hiểu tại sao lại vậy mặc dù Hùng rất tốt.
***
"bước chân mỏi mệt, bỗng nhìn lại...không còn ai đứng bên ta"
***
Admin à.
Tớ đã từng nghĩ mình sẽ sống tốt, tớ chúc cậu sống tốt nhưng tớ lại là đứa sống tệ hại nhất.
Tớ cô đơn lắm, và tớ chẳng có sức lực nào để sống vui cái cuộc sống này, tớ để mặc cho các các điều xấu, nó điều khiển tớ, nó muốn làm gì thì làm.
Tớ mong mỏi điều gì tớ còn không hiểu, là 1 người tri kỉ hết lòng với mình, là 1 cuộc sống hạnh phúc? ...thật tâm thì nếu có 1 điều ước: tớ ước cái chết.
Trong tớ là 1 con quỷ xấu xa...rất mạnh, xấu xa đến mức tớ căm ghét chính mình, mấy hôm trước vì ganh tức, vì phẫn uất, tớ gào lên với mẹ rằng: "Đừng sinh tôi ra" lẫn những điều kinh khủng khác...
Tớ thật là con mất dậy, con bất hiếu.
Một trong những lý do tớ muốn chết cũng vì tớ chỉ làm khổ mẹ mình. Tớ ghét việc cạo gió. Tớ lười biếng. Và tớ sợ rằng sau này khi mẹ già ốm, tớ không chăm bà tốt bằng những đứa cháu khác.
Tớ uất ức kinh khủng, tớ là đứa vô dụng, không làm gì được cho mẹ.
Đau lòng quá Admin à.
Tớ cũng không hy vọng lắm sau này khi có khi gia đình rồi tớ sẽ hạnh phúc, vì tính cách của tớ, vì những suy nghĩ "..."
Những buồn đau, những cô đơn này giết tớ sống như đã chết.
Ad à.
Tối nay khi về tớ nghĩ sẽ luôn chờ một ngày những cuốn sách của cậu, chờ ngày cậu thành công, có chết đi cũng thấy yên lòng hơn.
Can đảm sống nhưng chết cũng cần rất nhiều can đảm.
Tớ chưa làm bây giờ...
Thành viên sau đã gửi lời cám ơn đến MXN vì bài viết hữu ích này:
Hãy cứ tin chắc rằng trên quãng đường phía trước của bạn... . Sẽ có ai đó, dù vô tình hay cố ý... . Sẽ trở thành động lực giúp bạn quên đi quá khứ không vui và làm lại từ đầu : )
Người nữa là Hùng, người mà đến cafe tôi còn không muốn đi cùng, tôi thà chịu cô đơn đến chết hơn là gặp người này, chẳng hiểu tại sao lại vậy mặc dù Hùng rất tốt.
Có 2 khoảnh khắc mà mình thật sự rung cảm khi bên cạnh Hùng. Đó không phải là hạnh phúc, là cảm giác gì thật sự không rõ, nhưng an toàn, yên ấm.
Đó là lần mình ngồi sau xe, Hùng chở, cùng đi học về, hình như lúc đó trời mưa nhẹ, không hiểu sao lúc đó lại thấy giống cảm giác vợ chồng chở nhau đi làm.
Là hôm nay, khi mình loay hoay lấy xe, Hùng đã lại gần dắt dùm mình. Mình đã quen với chuyện dắt xe 1 mình dù khó khăn thế nào cũng không muốn nhờ vả ai. Hôm nay thấy cậu ấy có vẻ buồn buồn, chỉ hỏi thăm 1, 2 câu, không đùa gì, thật sự thích cậu ấy lúc này.
Có vẻ luyến tiếc nhưng không níu giữ. Nếu là duyên thì trở lại, nếu có thể chấp nhận được thì mình chấp nhận.
Cho dù là 5 năm 10 năm hay nhiều hơn nữa, nhưng vì ko có duyên nên chữ yêu của bạn chỉ gói gọn trong 2 từ đơn phương. Nếu người ấy cũng vẫn yêu vẫn nhớ, thì có lẽ tình yêu của 2 bạn ko đủ lớn để vượt qua những khó khăn. Vậy có cần phải cố gắng hay ko?
p/s: Vì là topic của MXN lại ko phải là NSS nên ko dám nói nhiều
Bởi vì càng cố gắng để quên là sẽ càng thêm nhớ...
TY là cảm xúc tự nhiên như nước chảy mây trôi. Ko cố gắng cũng ko níu kéo.
Biết làm sao khi ta không thể thôi yêu người.
Xù: sau này chồng con
Xù: phải tìm đứa nào mà tốt với bà ấy thật nhiều vào
strong1719:
strong1719: dek có thằng đó đâu
strong1719: nghĩ sao
strong1719: con đẻ với ng dưng thì làm sao bằng con đẻ
strong1719: :")
Xù: nói thế
Xù: như anh chả bao giờ anh quan trọng việc đó
Xù: đứa nào hiếu thảo với mình thì đứa đó là con
Xù: ai mà đối xử tốt với mình thì người đó là mẹ
strong1719: bởi thế bà có 1 đứa
strong1719: có thêm đứa nữa tớ bị hất cẳng chắc
Xù: chuẩn luôn
strong1719: ừa ^^
Xù: đé... thấy thương mẹ gì cả
strong1719:
strong1719: :'(
strong1719: bất hiếu kinh nhỉ
Xù: đi chết đi con tâm thần
Xù: uh
Xù: take care of yourself
Xù: các chú sắp gặp nhau
Xù: sướng nhé
strong1719: chụp hình rồi gửi hình cho a xem
strong1719: chắc a vui lắm
strong1719: mẹ ơi
strong1719: tui muốn khóc quá