Chương I : Kỳ ngộ
Năm 965 đời Ngô , Ngô Xương Văn - con của Ngô Quyền chết . Nước Đại Việt bị chia năm xẻ bảy , các thế lực cát cứ thổ hào địa phương tranh chấp nhau liên miên . Trong đó nổi lên 12 thế lực mạnh nhất , chúng chiếm cứ các vùng địa phương , đánh chiếm lẫn nhau . Sử cũ gọi là loạn 12 xứ quân . Nhưng rồi Đinh Bộ Lĩnh xuất hiện , ông là người động Hoa Lư , phủ Gia Viễn , con của Đinh Công Trứ vốn là nha tướng của Dương Đình Nghệ thứ sử Hoan Châu . Vốn là người có tài thao lược , lại được sự ủng hộ của nhân dân . Ông đã liên kết với xứ quân Trần Lãm ở Bố Hải Khẩu , rồi từ dó nam chinh bắc chiến , chiêu hàng được Phạm Bạch Hổ ở Đằng Châu , phá được Đỗ Động của Đỗ Cảnh Thạc . Chẳng bao lâu đã dẹp được loạn . Đến năm 968 thì lên ngôi , lấy hiệu là Đinh Tiên Hoàng Đế . Lúc này con cháu tướng lĩnh của các xứ quân thất trận vẫn ẩn nấp ở các châu huyện , chờ cơ hội phục thù .
� �� ��
Đà giang cuồn cuộn sóng xô
Nắng đưa khe đá thêm u ẩn lòng
Nhẹ nhàng một khúc sáo trong
Ì ầm ,tiếng sóng nghe lòng nao nao
Sông dài sóng vỗ, chân người rảo bước. Thôn nhỏ làng chài , rơm khô vàng óng
Một gia trang nhỏ ở cuối thôn khá đơn sơ nhưng cũng đủ cho biết gia chủ là người có gia thế . Môt người đàn ông mặt mày tím tái đang đươc một chú bé chạc mười hai mười ba tuổi dìu từng bước qua con đường nhỏ đầy sỏi đá . Đến trước cổng gia trang kia , cậu bé đập cửa , người quản gia già hấp tấp mở cánh cổng , thấy hai người , ông vội đến đỡ cùng cậu bé , vừa dìu người đàn ông vào trong , ông vừa gọi :
- Mọi người đâu , lão gia và thiếu gia về rồi !
Mọi người vội vàng chạy ra , một người phụ nữ trung niên vội đỡ lấy người chồng , nước mắt ngắn dài, bà nhìn khuôn mặt tím tái của ông và nói trong tiêng nấc :
- Tai sao ? tai sao lại ra nông nỗi này ! Vân nhi cha con bị làm sao đây ?
Đứa bé cũng khóc mà rằng :
- Là Đỗ lão gia ...là Đỗ lão gia đã đánh cha , ông ta bảo cha là đồ hèn nhát không dám báo thù , rồi ông ta cho người đánh cha ...
Bà vợ vật vã như chính mình bị đánh vậy
- Tôi đã bảo mà ...tôi đã bảo cha con ông không nên giao du với loại người đó mà...- Bà chợt đứng phắt dậy - Không được.... tôi phải sang Đỗ phủ hỏi cho ra nhẽ
Người chồng vội nắm lấy tay vợ :
- Đừng ! Ta xin phu nhân ! Ông ấy chỉ vì nợ nước thù nhà nên mới vậy , đừng chấp nhặt làm gì
Bà vợ lại càng thêm xúc động :
- Báo thù ? Báo thù thì phải tìm người khác mà báo thù , chứ nhà ta đâu có ai gây thù chuốc oán với ông ta mà ông ta báo ? Không được , tôi phải sang bên đó !
Người chồng vội níu lấy cánh tay vợ :
- Thôi , bà đừng làm to chuyện nữa , người đáng thương là ông ấy chứ không phải chúng ta . Bà hãy đi vào nhà cho tôi nhờ !
Người vợ khóc nức lên nhưng biết là không nên nói thêm nữa , bà bèn vào trong nhà . Còn lại môt mình với con và người quản gia người chồng mới có dịp trấn tĩnh được môt lúc . Trận đòn vừa rồi ông nhận không phải vì không thể tránh . Bản thân ông cũng là môt cao thủ. Nhưng cái ông nhận được còn lớn hơn cái ông mất đi rất nhiều . Ông biết nếu ông không quấy rầynhà họ Đỗ mỗi ngày thì họ đã mưu toan làm phản từ lâu . Bởi Đỗ lão gia kia chính là Đỗ Nhật Lâm bộ tướng của xứ quân Đỗ Cảnh Thạc trước kia . Ngay cả ông trước kia cũng từng là tướng dưới trướng của Thạc , danh tướng Hoàng Phương . Sau khi Đỗ Động bị Đinh Tiên Hoàng phá , hai người cùng gia binh chạy đến thôn chài nhỏ này cắm đất lập nghiệp . Đối vơi hai người ý định phục thù luôn chờ trực trong tâm trí . Nhưng khi Đinh Bộ Lĩnh lên ngôi , thiên hạ Đai Cồ Việt bắt đầu bước vào thơi kỳ thái bình thật sự , nhândân ai nấy an cư lạp nghiệp . Bởi thế nên ý định phục thù cũng đã tan biến từ lâu trong lòng Hoàng Phương . Nhưng Đỗ Nhật Lâm cố chấp vân liên lac với đám tàn tướng chuẩn bị báo mối thù của chủ tướng . Đã vậy lão còn khinh rẻ nhưng kẻ khuyên răn lão . Đó là lý do Hoàng Phương thường bị lão cho người đánh đập .Nhưng bù lại hai đứa con của hai người lại rất thân nhau . Cho dù bị cha cấm đoán , nhưng Đỗ Minh Đường vân rất tốt với Hoàng Vân - con trai của Hoàng Phương . Hai đứa trẻ thường kéo nhau ra bờ sông Đà đùa nghịch . Cho dù nếu bị Đỗ Nhật Lâm bắt gặp hai đưa trẻ sẽ nhân đươc một trân đòn đau điếng .
Lại nói đến Hoàng Phương , sau môt hồi trấn tĩnh , ông mới gọi đứa con đến mà hỏi :
- Vân nhi , con có ghét Đỗ lão gia không ?
A Vân nói :
- Có ! Con ghét lão ta !
Không giấu nổi vẻ buồn rầu ,Hoàng Phương hỏi tiếp :
- Vậy con có ghét Minh Đường không ?
A Vân ngạc nhiên hỏi :
- Con và Tiểu Minh là bạn thân ,làm sao con ghét cậu ấy được !
Hoàng Phương nắm lấy vai con mà nói :
- Vậy thì hãy vì cha và Tiểu Minh mà bỏ qua cho Đỗ lão gia nhé !
A Vân giương đôi mắt tròn xoe len mà nói :
- Cha đừng lo ! con với Minh Đường là bạn thân ,con sẽ không hận cha cậu ấy đâu
Hoàng Phương nghe vậy mừng lắm ôm lấy con mà bảo :
- Con ngoan lắm, ngoan lắm !
Ngoài cổng có tiếng trẻ con í ới , Hoàng Phương đẩy nhẹ đứa con và nói :
- Thôi con đi chơi đi
A Vân chào cha rồi chạy ra ngoài hòa vào đám bạn cùng xóm .
Lại nói đến Minh Đường , cậu bị cha lôi xềnh xệch về nhà , ông bố hằm hằm quát :
- Nghịch tử bất hiếu , ta đã nói bao nhiêu lần rồi , không được giao du với con nhà ấy , vậy mà ngươi vẫn bỏ ngoài tai . Một lần nữa thôi , tao còn thấy mày đi chơi với thằng giẻ rách Hoàng Vân thì đừng có trách .
Minh Đường khóc sụt sịt trong lúc người cha vẫn cứ mắng nhiếc . Bà vợ sót con liền nói :
- Thôi ông đừng mắng nó nữa , con nó còn nhỏ chưa biết gì . Minh Đường vào phòng học đi con !
Người cha vẫn chưa nguôi cơn giận :
- Chỉ tại bà nuông chiều nó quá mới ra cơ sự này . Cha nó một đời ngang dọc satrường vì chúa công , lâp bao nhiêu chiến công hiển hách . Vậy mà bây giờ con cái hư hỏng ham vui thế này . Không biết kiếp trước ta đã tạo nghiệt gì đây ?
Bà vợ dịu dọng bảo :
- Thôi ông ạ , sáu năm nay , ngày nào con nó chẳng chuyên tâm luyện võ , nhưngvì nó còn bé quá đang tuổi ăn tuổi ngủ ...
Người cha càng tức giận :
- Không được ! Họ Đỗ nhà ta từ xưa đều là những bậc kỳ tài . Đâu có chuyện đến đời Nhật Lâm ta lại xinh ra một đứa con bất tài vô dụng . Từ mai đích thân tôi sẽ giám sát việc học của nó
Rồi ông đi vào trong để mặc người vợ khổ sở can ngăn :
- Lão gia ...
Bức tường phía sau vườn Đỗ gia trang , không ai để ý là nó bi hổng một lỗ nhỏ , một lỗ nhỏ xíu chỉ vừa cho một chú bé chui qua môt cách khó khăn . Nó khuất sau môt lùm cây nhỏ ,cạnh một hòn non bộ to tướng . Từ lỗ hổng đó giờ đang thò ra cái đầu của một chú bé đang cố lách qua . Có lẽ nó càng ngày càng bé với chú . Chú bé Hoàng Vân ì ạch thoát ra khỏi cái lỗ hổng , rồi nhìn trước ngó sau , chú chạy đến môt cửa phòng và thì thầm :
- Minh Đường , Minh Đường ... mở cửa cho tớ , A Vân đây !
Minh Đường mở hé cánh cửa chỉ đủ để cho bạn vào rồi lai đóng kín lại . Hai đứa ì ạch vác cái thang nhỏ đặt trong phòng ra , cái thang mà thường ngày hai chú bé vẫn dùng để trèo lên mái căn nhà để ngắm trăng . Hai đứa nhỏ yên lạch cạch trèo lên cái thang đẩy viên ngói sang môt bên . Và từ đây chúng có thể nhìn thấy bầu trời yên bình của vùng làng quê . Hôm nay đầu tháng , không có trăng , nhưng bù lại bầu trời lai chi chít nhưng sao là sao , nhiều và sáng lấp lánh .
Minh Đường nắm lấy tay A Vân mà nói :
- Xin lỗi nhé !
- Xin lỗi gì ?
- Xin lỗi vì cha tớ đã đánh cha cậu .
A Vân hướng con mắt tròn và đen láy vào Minh Đường mà nói :
- Không đâu , cha tớ không giận đâu . Cả tớ cũng vậy .
- Cám ơn cậu .
- Không có gì , chúng ta là bạn tốt mà .
Minh Đường vỗ vai bạn :
- Bạn tốt !
A Vân cũng chu mồm mà nói :
- Bạn tốt !
Bầu trời sao càng thêm lung linh bởi sự góp mặt của bầy đom đóm . Hai chú bé cùng thốt lên :
- Đẹp quá !
A Vân bỗng chỉ lên bầu trời mà hỏi :
- Cậu biết những ngôi sao nào kia không ?
- Không .
A Vân chỉ tay về phía nhưng vì sao :
- Cậu nhìn kìa , đó là sao con vịt ...ấy nó có hai cái cánh đấy . Còn kia là sao Thần Nông , cậu thấy không , rất giống anh Tí đang cày ruộng !
Minh Đường phì cười :
- Cậu biết nhiều thật ! Xem ra sau này cậu sẽ thành môt nhà chiêm tinh cũng nên !
A Vân nhìn Minh Đường bằng con mắt tròn xoe :
- Không đâu , những chuyện này người trong thôn ai cũng biết cả . Cậu không biết ư ?
Minh Đường lắc đầu :
- Không ! Cha tớ chưa bao giờ kể cho tớ nghe những chuyện ấy . Ông ấy luôn bắt tớ học binh pháp , học võ công .
A Vân nắm lấy vai Minh Đường :
- Đừng lo , nếu cha cậu không kể cho cậu nghe . Thì hằng ngày tớ sẽ đến kể cho cậu nghe .
- Cậu hứa chứ ?
A Vân giơ nắm tay lên :
- Quân tử nhất ngôn !
- Ngoắc tay ?
Hai chú bé ngoắc tay nhau :
- Tứ mã nan truy !
Có tiếng gọi dưới nhà :
- Minh Đường à , ngủ rồi hả con ?
- Mẹ à con ở đây !
Hai cậu bé chui xuống khỏi cái lỗ hổng , Minh Đường thì thầm :
- Đừng lo , mẹ tớ đấy .
Bà mẹ đỡ hai cậu bé xuống và nói :
- Sao con nghịch thế ?
A Vân khoanh tay lễ phép :
- Cháu chào Đỗ phu nhân .
Đỗ phu nhân xoa đầu A Vân mà nói :
- Cháu ngoan và lễ phép quá… Thôi , Đỗ lão gia sắp vào đấy , cháu mau về đi .
- Vâng cháu xin phép về đây ạ - Rồi cậu nói nhỏ vào tai Minh Đường :
- Mai tớ lại đến .
Minh Đường mỉm cười . A Vân chào lần nữa nữa rồi nhanh chóng trở về con đường cũ và chui ra ngoài . Mọi chuyện đều rất thuần thục , bởi mỗi ngày cậu đều làm viêc đó .
Từ bức tường nhà họ Đỗ về nhà họ Hoàng , A Vân phải men theo khu rừng giáp với bên tả làng . Làng A Vân quay về hướng đông nam . Một bên là rừng , môt bên là dòng sông Đà sóng cuộn .
Vì là làng chài nên ven song lúc nào cũng đông người . A Vân không dám đi qua lối đó vì sợ có người nhà họ Đỗ nhìn thấy . Ở nhà họ Đỗ , A Vân chỉ thích Minh Đường và mẹ cậu , còn ai Vân cũng ghét cả . Nhưng vì cha , nên cậu luôn kìm nén nỗi lòng . Vả lại bìa rừng này cậu vẫn thường cùng bạn bè tụ tập bắt đom đóm vào những đêm không trăng như thế này .
Đường tối om , nhưng vì đã quen nên Vân bước đi rất nhanh . Bỗng cậu đứng lại , một con đom đóm lập lòe lập lòe , bay ra từ môt lùm cây . Cậu khẽ reo lên :
- A , một chú đom đóm ngũ sắc !
Rồi cậu nghĩ :
“ Minh Đường không được ra ngoài , chắc buồn lắm , nếu ta bắt con đom đóm này về , chắc cậu ấy sẽ rất vui “
Nghĩ là làm , cậu đuổi theo con đom đóm .
Tối om , Vân chỉ còn cách lần theo cây mà đuổi theo con đom đóm chứ mắt thì không nhìn thấy gì cả . Câu đuổi theo đom đóm sau vào trong rừng thì bỗng dưng nó biến mất . Lúc này Vân mới nhận ra mình đang ở giữa rừng , nơi xa đến nỗi từ nhỏ đến giờ cậu có mơ cũng chưa từng mơ tới . Lời kể về nhưng tiếng động lạ của nhưng người đi rừng về lại càng làm cho nỗi sợ hãi của cậu tăng lên . Còn đang suy nghĩ , thì bỗng con đom đóm từ đâu xuất hiện . Từ sợ hãi chuyển thành thích thú , câu đưa tay vồ lấy chú đom đóm sang xanh . Bỗng sụp …rầm . , ầm . Đất chỗ cậu đứng mềm xốp , vừa bước vào thì A Vân đã bị thụt xuống . May thay chỗ cậu rơi vào rất mềm nên cậu không bị thương . Cậu vục dậy , con đom đóm từ tay cậu bay ra , dưới ánh sang leo lét , cậu nhìn thấy một khuôn mặt râu ria xồm xoàn . Cậu khẽ rên :
- Trời sao trong này lại có sư tử ?
Một giọng cười khoái trá vang lên từ chỗ cách Vân hai trượng :
- Sư tử ? Ha ha … cháu bé bảo ngươi là sư tử đấy Thạch lão đầu !
Người có bộ mặt râu ria xồm xoàm phân bua :
- Ngồi im đi lão ăn mày , ý của cậu bé là nói ta có cái uy của sư tử , đúng không cháu ?
Giọng nói thứ hai lại cất lên :
- Nè cậu bé , làm theo lời ta nhé , bước sang phải năm bước .
A Vân làm theo . Tiếng nói kia lại vọng lên gọi :
- Cậu bé ?...
- Dạ .
- Cậu có thấy cái đèn cầy không ?
- Dạ có .
- Cúi xuống , ở dưới có hai hòn đá lửa .
A Vân cúi xuống sờ dưới đất , quả nhiên có hai hòn đá lửa . Cậu đập hai hòn đá vào nhau , do cũng là dân lao động nên việc này đối với cậu cũng không phải quá lạ lẫm . Chỉ một lúc ánh lửa đã sang lên . Đến bây giờ cậu mới biết mình đã thụt xuống môt cái hang khá to , hang đá ong , rộng khoảng mười trượng . Và ở giữa hang là hai lão đầu đang ngồi xếp bằng . Một người râu ria xồm xoàm bạc trắng , áo quần thêu năm con hổ đủ màu ,chỉ phải tội quần áo chỗ rách chỗ sờn . Còn người kia áo quần rách rưới , thêu đầy túi , tóc bạc như cước búi cao , tay cầm cây gậy trúc xanh biếc có tua ngọc ở đầu .
A Vân đứng cách xa hai lão tử ba trượng , cậu hỏi :
- Hai lão bá…sao hai lão bá lại ở đây ?
Lão đầu cầm gậy trúc hỏi :
- Cháu là người ở gần đây ?
A Vân khoanh tay lễ phép , nhưng vẫn giữ khoảng cách :
- Dạ vâng cháu là người ở làng gần đây .
-Thế cháu vào rừng này làm gì ?
Lão râu ria xồm xoàm cất giọng oang oang :
- Hỏi thế cũng hỏi , thì cháu nó vào rừng hái nấm , kiếm củi , đúng không cháu bé ?
A Vân bụm miêng cười :
- Da không , cháu đuổi theo môt con đom đóm nên bị lạc vào đây . Chứ bây giờ là buổi tối , không ai làng cháu đi hái nấm cả .
Lão đầu cầm gậy thở dài :
- Tối rồi à ? Vậy là một ngày đã qua !
Lão đầu râu ria hỏi :
- Vậy tại sao cháu lại phải đuổi theo theo con đom đóm đó ?
A Vân thật thà đáp :
- Dạ , cháu bắt nó cho bạn , bạn cháu bị cha me nhốt trong nhà không cho ra ngoài .
- Hai đứa cháu là bạn thân hả? – Lão đầu râu ria hỏi tiếp .
- Vâng hai đưa cháu là bạn thân từ nhỏ . Hai lão bá cũng là bạn ạ ?
Lão đầu râu ria cười khà khà :
- Không , chúng ta còn là đối thủ một đời kia đấy !
A Vân ngây ngô :
- Đối thủ ? Có giống như là kẻ thù không ạ ?
Lão đầu lại cười nói :
- Cũng có thể hiểu là như vậy .
A Vân ngạc nhiên hỏi :
- Kẻ thù ? Kẻ thù sao hai người lại ngồi cùng nhau hòa hợp vậy ?
Lão đầu râu ria cười phá lên :
- Hòa hợp ? Ha ha . Chúng ta đã đấu nhau ngót một đời người rồi . Theo cháu giờ chúng ta không hòa hợp có được không ? Mà cũng may , đúng lúc hết thức ăn thì cháu đến !
A Vân lùi ra một bước :
- Bác định ăn thịt cháu sao ?
Đến lúc này thì đến lão đầu cầm gậy cũng phá lên cười :
- Bác ấy không ăn thịt cháu đâu , bác ấy chỉ muốn nhờ cháu mang cho chúng ta một chút thức ăn vào sáng mai thôi .
Lão đầu râu ria cáu kỉnh :
- Gì đấy lão ăn mày ? Sao người nhờ cháu là ta mà lại có ‘chúng ta’ ở đây ?
A Vân và lão ‘ăn mày’ khúc khích cười , A Vân nói :
- Vâng , vậy mai cháu sẽ mang thức ăn đến cho hai lão bá .
Lão đầu kêu A Vân lại gần . Trái với sự rụt rè lúc đầu , giờ Vân cảm thấy hai lão bá này thật đáng mến , ít ra thì họ cũng không giống môt người nào trong thôn . Lão đầu cầm gậy xoa đầu Vân mà hỏi :
- Cháu ngoan , vậy cháu nghỉ sao về hai từ ‘kẻ thù’ ?
A Vân nói :
- Cháu thấy kẻ thù phải luyện công suốt ngày , chửi bới và đánh nhau suốt ngày nữa .
Lão đầu râu ria lắc đầu nói :
-Ngày trước chúng ta vẫn thế đấy chứ , nhưng bây giờ thì không được nữa rồi .
Lão đầu cầm gậy nói :
- Sống trong thù hận quả là không lúc nào thoải mái ! Mà cháu thấy nhưng điều đó ở đâu ?
A Vân thật thà đáp :
- Gia đình bạn cháu lúc nào cũng vậy , nghe nói họ có thù với họ Đinh gì đó
Lão đầu cầm gậy hỏi tiếp :
- Ra là vậy , thế cháu nghĩ thế nào ?
A Vân nói không ngập ngừng,như cậu chỉ đợi từ lâu để nói ra điều này thôi :
- Cha cháu thường dạy , sống ở đời phải có lòng nhân hậu , có thù mà bỏ đi được thì mới là người đại nhân đại nghĩa . Lấy oán báo oán thì oán thù bao giờ mới hết , nếu cố chấp chỉ làm khổ nhưng người bên cạnh ta !
Hai lão đầu ngạc nhiên mà thốt lên :
- Chà , cha cháu quả là đã độ lượng hơn hai ta !
Lão ăn mày hỏi tiếp :
- Vậy cháu hiểu thế nào là đại nhân đại nghĩa ?
A Vân gãi đầu :
- Dạ thât ra điều này cháu cũng không biết rõ lắm . Cháu chỉ biết những người hay báo thù là những người xấu . Người đại nhân đại nghĩa khác những người khác , vạy họ là nhưng người tốt rồi !
Hai lão đầu phá lên cười :
- À , định nghĩa như cháu tuy rất trẻ con , nhưng thế có lẽ là chính xác nhất đấy . Ha Ha
A Vân nhoẻn cười :
- Cháu nghĩ chắc hai lão bá là những người như vậy .
Lão ăn mày buồn bã lắc đầu :
- Rất tiếc phải làm cho cháu thất vọng , chúng ta là nhưng kẻ bị thù hận là cho mờ mắt !
A Vân vẫn cười nói :
- Nhưng các lão bá đã từ bỏ được hận thù , như vậy là đại nhân đại nghĩa rồi
Hai lão đầu lại cười rộ :
- Thằng bé này , bằng ngần nấy tuổi mà mồm mép ghê lắm !
Lão đầu râu ria cất tiếng :
- Này lão ăn mày , ta có một ý này rất hay !
- Là ý gì ? Mau nói !
Lão đầu râu ria chỉ vào A Vân mà nói :
- Truyền võ công cho cậu bé , sau này cậu bé thành danh với võ công của ai thì người đí thắng . Thế nào ? Có dám thi với ta không ?
Lão ăn mày vỗ đùi mà rằng :
- Ý hay ý hay . Thi thì thi , sợ gì !
Rồi lão hỏi A Vân :
- Cháu bé , cháu có thích học võ công không ?
A Vân thật thà đáp :
- Dạ có , nhưng cha cháu thường không muốn cháu học võ .
Lão đầu cầm gậy hỏi :
- Tại sao vậy ?
- Cha cháu bảo nhưng người giỏi võ công đều là nhưng người không tốt cả .
Hai lão đầu cùng cười xòa :
- Thế thì cha cháu nhầm rồi . Nếu cháu học võ của hai chúng ta , ta chắc chắn rằng cháu sẽ trở thành bâc đại hiệp tốt nhất thiên hạ !
Thấy Vân vẫn ngần ngừ . Lão ăn mày nói tiếp :
- Cháu này . Ta nghe cháu nói rằng bạn cháu bị cha nhốt kín trong nhà đúng không ?
A Vân nói :
- Vâng , bạn ấy bị cha bắt ở trong nhà luyện võ suốt ngày .
- Vậy thì đúng rồi , học võ của ta cháu có thể phi thân độn thổ , vượt qua tường cao cũng dễ như qua mô đât nhỏ vậy . Cháu có thể gặp bạn dễ hơn .
Lão đầu râu ria cười phá lên :
- Lão ăn mày kia , đừng nói khoác quá chứ . Cái gì mà phi thân độn thổ ? Có mà là chó rúc mèo cạy thì có ! ha ha .
Lão ăn mày cũng cười mà nói :
- Bây giờ ta mới biết tài xỏ xiên của Ngạo Thiên giáo chủ ! Quả thật là danh bất hư truyền !
A Vân vội nói :
- Hai lão bá ! Cháu biết hai lão bá đều rât giỏi võ công , nhưng cha cháu đã dặn rồi . Quả thật cháu không dám trái !
Lão đầu râu ria nói :
- Này cháu , Ở đây không có cha , cũng không có mẹ cháu , chỉ có ba bác cháu ta , vậy cháu có muốn học không ?
A Vân nghĩ : “ Quả thật có võ công thì mình sẽ gặp Minh Đường dễ hơn , vả lại cha mình cũng đâu có biết “ . Suy nghĩ một hồi Vân mới quyết định :
- Dạ có cháu có muốn học .
Lão đầu râu ria mừng ra mặt :
- Vậy sao còn không quì xuống lễ bái hai sư phụ !
A Vân vội vàng thụp lạy :
- Đệ tử Hoàng Vân bái kiến hai sư phụ - Rồi nhổm dậy phồng mồm nói :
- Chúc nhị vị sư phụ vạn thọ vô cương , phúc như Đông hải !
Hai lão đầu khoái trí cười khà khà . Lão đầu cầm gậy nói :
- A Vân ngoan. Ta trên giang hồ có nhiều tên gọi, nhưng con cũng nên biết tên thật của ta. Ta họ Tần tên là Doanh, còn sư phụ râu ria xồm xoàm kia đại danh là Thach Ngạo Thiên, con phải nhớ lấy. Giờ con hãy về nhà đi kẻo cha mẹ mong , mai đến đây sư phụ dạy võ công cho .
A Vân khoanh tay lễ phép :
- Đa tạ sư phụ , chào hai sư phụ con về .
Lão đầu cầm gậy dặn :
- Vân nhi , con đi theo ngách đá đằng sau chỗ ta ngồi sẽ ra cái miếu hoang ở đầu làng . Khi đi ra hãy lấp lỗ hổng lại và đừng cho ai biết con găp chúng ta ở dưới này , kể cả gia đình con . Nghe không ?
A Vân lễ phép nói :
- Dạ , đệ tử hiểu rồi !
Lão ăn mày mỉm cười xoa đầu Vân mà nói :
- Con ngoan lắm , thôi con về đi .
A Vân chào lần nữa rồi nhanh chóng chui qua khe đá để về làng , vừa đi cậu còn nghe tiếng của hai sư phụ cãi nhau về việc ai sẽ là đại sư phụ của cậu . Cậu khẻ mỉm cười . Bên ngoài hang , trăng đã lên vằng vặc .
Găp được hai sư phụ quả là một bước ngoặt trong cuộc đời Hoàng Vân , rồi đây Vân sẽ phải đối măt với nhưng điều gì ? Tất cả sẽ có ở nhưng chương sau .