Lạnh , lạnh quá ! Dường như thời tiết bên ngoài kia như đang cười vào mặt những con người đang ngồi đây trong một góc quán nhỏ co ro . Tưởng chừng cái giá buốt kia muốn nuốt chửng em. Em lạnh , lạnh nhiều lắm anh à ! Lạnh cả thể xác lẫn tâm hồn. Nhưng cái giá lạnh của thời tiết ngoài kia ko có thấm vào đâu so với cái giá lạnh trong hồn..... Sau cơn mơ đây mộng mị , em bất chợt nhìn thấy ở đâu đó một vài sự thật ,cái sự thật tàn nhẫn đến nao lòng , cái sự thật bắt em phải suy nghĩ. Liệu rằng thứ tình cảm anh mang đến cho em có là niềm yêu? Liệu rằng niềm yêu kia có là tất cả đối với anh ? Có thể chăng em đã quá tự tin , tin nhiều vào một viễn cảnh là ảo vọng ???Cái tôi trong em si tình , cái tôi trong em đa mang.....Nên em sợ lắm , sợ khi em thương thật rồi mà niềm yêu kia bay mất.Và hình như có đôi chút hương sắc tình yêu sắp phai nhòa..... Em biết mà , anh chẳng phải dành trọn cho em..... Những giây phút bên nhau , sao tim em vẫn nhói , sao bờ mi vẫn trực tuôn trào ? Hình như em , anh ko vượt qua nổi biên giới xoay vòng của tình ,của đời ,của hoàn cảnh. Có lẽ cái em đang cố gắng tạo đựng là đôi bờ mi em ướt đẫm.....
Người ta nào thấu hiểu cho cc ta đâu cơ chứ mà đòi nghi với ngờ . cc ta vốn không đi được ôto, say tàu , say xe, mệt mỏi khiến cc ta chẳng muốn đi đâu thế là người ta giận cc ta, rồi nghi ngờ tình cảm cc ta, đáng buồn thật, ta ghét người ta , người khiến cho cc ta buồn, ta ghét cái thứ tình cảm bất chợt, ghét việc người ta nghi ngờ cc ta. cc ta đã buồn vì những dòng người ta viết , người ta có biết không vậy .
Buồn cười thật "anh chẳng phải dành trọn cho em" ... Ta không hiểu người ta nghĩ gì mà lại nói như vậy, thế nào là dành trọn, chả nhẽ cc ta mệt cũng phải cố gắng cười nói đi với người ta, vậy mà người ta cũng chả hiểu cho cc ta, lại còn trách cc ta nữa...