Thủy Đình Kiếm LuậnThủy Đình xưa là nơi Chu Quý đón anh hùng về tụ nghĩa. Thủy Đình nay sẽ là chỗ để hào kiệt, anh thư thảo luận mọi khía cạnh liên quan đến truyện kiếm hiệp, tiên hiệp...
Lời tựa: “Chân trần trên đất, máu rắc khắp con đường…”
Trích đoạn:
“Nhạn Châu chạy tới, phủ chiếc khăn bông lên người Lãnh Hạ, cầm ô lẽo đẽo theo sau che mưa cho Bảo Huy, mặc kệ cho người mình bị ướt. Cô nhìn chị gái nằm trọn trong vòng tay bạn trai mình, trái tim như bị bóp nghẹt. Một cái nhếch mép cười cay đắng. Ừ, cái ngày đó, anh ấy cũng đã cõng Lãnh Hạ để cô phải chạy theo bằng đôi chân ngắn ngủn bước còn không vững của một đứa bé ba tuổi… Họ đều nhẫn tâm với cô như thế, luôn là Lãnh Hạ,… là Tử Lãnh Hạ… luôn không bao giờ là Tử Nhạn Châu…”
“Lãnh Hạ ngồi trên giường, làn chăn mỏng hờ hững che ngang ngực. Cô rút điếu thuốc khỏi hộp và châm lửa, tấm lưng trần kiêu sa phơi ra như loài phượng hòa đang tái sinh trong tro tàn. Làn khói mịt mùng khắp căn phòng, quấn lấy Lãnh Hạ làm không gian trở nên tà mị.
Hoàng Thức ngây người, bị mê hoặc bởi bức họa tuyệt thế đang bày ra trước mắt mình. Anh dụi dụi mắt, trong làn khói mờ ảo, thấp thoáng một hình xăm chạy dọc sống lưng Lãnh Hạ, một đường xăm dài xuyên suốt thẳng tắp từ eo tới cổ với những họa tiết li ti đậm nét. Bất giác, anh đưa ngón tay lướt dọc theo đường xăm ấy, ngơ ngác trước vẻ mĩ lệ của nó đến dường như mê mẩn.”
Cô hầu phòng vào dọn ga trải giường màu đen tuyền của cậu chủ đem đi giặt khiến cái đệm phơi ra một màu trắng tinh tươi mới. Ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào làm tấm đệm dày như tỏa ánh hào quang. Ngoài kia, trời dần tối, tấm đệm trắng đổi màu sắc theo thời gian. Hoàng hôn, nó phơn phớt hồng nhạt, nhìn điệu đà và ủy mị như tấm đệm của một thiếu nữ mới lớn. Bóng tối dần buông, nó nhuộm thân hình mình trong ánh trăng một sắc màu kì bí… như chờ đợi một điều bất ngờ sắp xảy ra…
Tiếng motô đua rú rít điên đảo, vẹt lên những tia lửa khi ma sát lốp xe với mặt đường nhựa. Tay ga cứ thế vặn hết cỡ, hai thân hình điều khiển trên hai chiếc xe đua cúi rạp thân mình như một mũi tên đang lao về phía trước. Gió thổi như muốn nhổ sạch tóc trên hai mái đầu người lái. Mày họ chau lại, tập trung cao độ, cố gắng vượt đối thủ. Bụi tung mù mịt trên từng cm đường họ đi qua. Ngay khi cán vạch đích, hai thân xe giảm tốc khiến chiếc xe chạy ngang ra theo hướng khác, rú rí lên inh ỏi rồi mới chịu dừng lại.
Bước xuống từ một trong hai chiếc motô ấy là một chàng trai đang cười sảng khoái, ánh nhìn đầy sức hút của cậu ta chiếu lên địch thủ của mình trong chặng đua vừa rồi. Người đó luồn tay vào mái tóc ngắn nhuộm màu vàng kim của mình, cố ép nó vào nếp sau khi bị gió thổi bạt đi không ra hình dạng nào. Bộ đồ đua màu đen của người đó bó sát thân hình, lộ rõ giới tính rằng đó là một cô gái.
- Tôi về trước hay là ông?- Cô gái hất hàm hỏi chàng trai, vẫn loay hoay với mớ tóc ngắn cũn.
- Tất nhiên là tôi rồi!- chàng trai nháy mắt. – Trình bà sao đủ vượt tôi!
- Thôi đi.- Cô gái đập tay vào vai chàng trai, niềm thích thú đong đầy trong ánh mắt.- Tôi là dân đua chuyên nghiệp đấy ông tướng ạ!
Chàng trai vỗ tay tán thưởng nói với không gian trống trơn mà tưởng tượng như đây là trường đua chật kín người:
- Nào! Tất cả hãy cùng tung hô tay đua hạng nhất: Tử Lãnh Hạ!
Lãnh Hạ lập tức nhảy khỏi xe, cúi rạp người ra vẻ như mình đang đứng trên bục nhận giải, luôn miệng tiếng “cảm ơn” có vẻ thành thục lắm.
Cả hai cùng phì cười giữa không gian tĩnh lặng của màn đêm.
- Đi uống thôi! Hôm nay thiếu gia Huy Bảo này sẽ khao!
- Đồng ý cả hai tay luôn!- Lãnh Hạ nói, cả hai cùng chễm chệ lên chiếc motô của riêng mình, phóng thẳng đến sàn nhảy quen thuộc, cùng chuốc nhau say trong men rượu nồng như thường lệ…
Đêm cuồng quay trong hơi thở dồn dập. Nhịp sống của màn đêm trỗi dậy, ru những tâm hồn cô đơn đắm say trong tình ái…
Thức giấc khi ánh nắng chiếu vào chói sáng, Lãnh Hạ từ từ mở mí mắt nặng trĩu mệt nhọc, đầu cô đau như búa bổ, hình như đêm qua cô đã uống nhiều quá… Lãnh Hạ như một chú mèo lười không muốn ra khỏi chăn, như thường lệ, cô sẽ nằm ì ra trên giường rồi mãi mới dựng mình dậy được. Nhưng hôm nay, có một điều khiến cô lạ lẫm… Đó chính là căn phòng mà cô đang nằm ngủ. Như sực tỉnh nhớ ra điều gì, Lãnh Hạ bắt đầu mường tượng lại quang cảnh của đêm qua… Mồ hôi lạnh bắt đầu toát ra trên trán, trong vô thức cô hiểu rằng mình đã làm gì, rồi Lãnh Hạ hít một hơi dài, cố lấy lại bình tĩnh nhìn sang cạnh mình. Nơi đấy không hề trống trơn, mà rõ ràng có một người đang nằm, là Bảo Huy. Anh ta đang không mặc đồ. Như cô.
Lãnh Hạ muốn hét lên nhưng không hét nổi, nỗi sững sờ và sợ hãi như bóp nghẹt cổ cô, không cho Lãnh Hạ phát ra tiếng nào khi tấm đệm trắng in hằn lên vệt máu- bằng chứng cho sự việc đêm qua!
Cô phải làm gì? Lãnh Hạ bắt đầu hoảng hốt, trái tim cô thì bảo rằng hãy khóc đi, hãy hét đi, hãy khóc rống lên như bao cô gái khác,… Nhưng não cô thì lại chỉ huy rằng hãy bình tĩnh, hít thở đều và tìm cách trấn an chính mình. Lãnh Hạ làm theo lời của bộ óc mình. Hít vào. Thở ra. Hít vào. Thở ra. Cô bắt đầu thấy khá hơn. Não cô cũng chỉ huy Lãnh Hạ hãy mặc đồ vào, hãy rời khỏi đây như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Đừng để Bảo Huy phát hiện đêm qua hai người đã làm gì. Hãy để anh ta nghĩ đó chỉ là một giấc mơ…
Người quản gia chạy vội vào khi nghe tiếng cậu chủ quát tháo.
- Các người làm ăn kiểu gì thế này? Tôi trả tiền cho các người để các người bôi bẩn thêm à?- Bảo Huy hét lên với người hầu phòng.
- Xin lỗi cậu chủ.- Người đó cứ thế rối rít.
- Cút! Cút hết đi! Thay ngay cái đệm khác cho tôi!!!
- Vâng. Vâng ạ.
Tiếp đó, một loạt các gia nhân rời phòng. Người quản gia gọi người mang đệm mới tới thay, còn tấm đệm cũ bị vứt vào nhà kho không thương tiếc.
- Lạ thật đấy…- người hầu phòng lẩm bẩm.-… sao mà lại có vết máu trên đệm được nhỉ? Lạ quá… Hôm qua lúc thay ga có thấy cái gì đâu…
Bảo Huy bực tức vào nhà tắm, xối nước lên người. Khó chịu thật đấy, lần nào uống rượu xong đầu cũng nhức nhối. Cậu nhấn di động, gọi cho Lãnh Hạ:
- Này, hôm qua tôi với bà về nhà bằng cách nào ấy nhỉ? Sao tôi chẳng nhớ gì cả?
Lãnh Hạ bối rối không biết phải trả lời ra sao. Bảo Huy vẫn nói chuyện bình thường, có lẽ cậu không phát hiện ra chuyện đêm qua…
- ờ, đầu óc tôi cũng trống trơn, chẳng nhớ tí sự kiện nào.- Lãnh Hạ nói dối, tự huyễn hoặc bản thân rằng mình đã ở nhà mình cả đêm qua, chứ chẳng phải đã nằm trên giường cùng Bảo Huy…
- ờ, thế tí gặp ở trường. Tôi cúp máy đây.
- Ờ, nhanh lên nhé, cẩn thận không muộn học.
- Biết mà. Bye.
Thở phào nhẹ nhõm khi cuộc gọi kết thúc, Lãnh Hạ buồn rầu nhìn mình trong gương. Ôi… Sao lại thành thế này?
Để ánh mắt mình phiêu diêu lên chiếc bàn gỗ màu tối, Lãnh Hạ chăm chú ngắm nghía búp bê nhỏ có mái tóc nâu vàng xoăn, mặc chiếc váy đỏ thẫm. Búp bê xinh xắn đáng yêu với đôi giày bé xíu bao bọc lấy bàn chân bé nhỏ. Búp bê ở đó từ lâu lắm rồi, từ một ngày xa thật xa khi Lãnh Hạ chỉ là một cô nhóc…
Tiếng gõ cửa khiến Lãnh Hạ bừng khỏi kí ức, khuôn mặt cô ngẩng lên, ánh mắt trở lại với thực tại.
- Mời cô chủ ăn sáng.- Người hầu phòng tiến vào, đặt bàn ăn nhỏ lên giường cho Lãnh Hạ. Cô phất tay nhẹ, người đó cúi chào rồi đi ra. Cầm dao dĩa trên tay, Lãnh Hạ gẩy gẩy những món ăn vô vị trong chán nản rồi rời khỏi giường mà chẳng bỏ chút thức ăn gì vào bụng mình.
Bảo Huy sải những bước rộng trên hành lang rồi dừng lại trước cửa một lớp học, tựa lưng vào thành tường, mỉm một nụ cười của một chàng trai đang yêu. Một cô gái bước ra khỏi bàn học của mình, dịu dàng tiến ra khỏi lớp học. Mái tóc tơ của cô gái buộc hờ vài lọn ngang đầu. Chiếc váy đồng phục nữ sinh ngắn tới đầu gối, đôi giày búp bê lộ rõ vẻ dịu dàng nữ tính. Nhìn thấy Bảo Huy, cô mỉm cười nhẹ, khẽ đưa tay chỉnh sợi tóc nghịch ngợm đang không theo đường lối trên mái đầu cậu. Bảo Huy đưa bàn tay nắm hờ ra trước mặt cô gái rồi thả tay khiến chiếc dây chuyền hình trái tim lấp lánh rơi thõng xuống trong sự bất ngờ của cô gái. Thế rồi, cậu nhẹ nhàng vòng tay mình qua bờ vai cô, đeo sợi dây mảnh lên cổ cô gái, trao cho thiếu nữ nhỏ bé tấm chân thành của mình. Cậu nhắm mắt, trao một nụ hôn khẽ lên trán cô gái, cả hai khuôn miệng cùng nhoẻn miệng cười…
Từ xa, Lãnh Hạ phủ ánh mắt của mình lên hai người. Cái khung cảnh hạnh phúc ấy… phải chăng không bao giờ thuộc về cô?
Từ một ngày xa xôi lắm, khi Lãnh Hạ và Bảo Huy cùng say sưa trong những thú vui của kẻ ngạo nghễ, ham chơi, xuất hiện trước chiếc motô phân khối lớn của Bảo Huy một thiếu nữ mặc váy trắng, mái tóc buông dài tới hông, mái tóc cùng làn váy nhẹ bay cùng làn gió trước đường cao tốc cạnh bờ biển. Thiếu nữ ấy nhìn Bảo Huy không chớp mắt, cả con người như đang tỏa ra ánh hào quang lẫn sự ấm áp đến kì lạ… Điếu thuốc trên tay Bảo Huy buông rơi xuống đất, cậu nhìn người con gái trước mặt mình và lòng biết rằng từ nay trái tim mình đã thuộc về ai…
Lãnh Hạ nhếch mép cười, cô là kẻ đã theo dõi cuộc tình của họ từ ngày đầu tiên cho tới giờ, cảm giác đó chẳng phải đắng lắm sao? Cái gọi là kiềm chế, liệu ai có thấu là khó khăn tới nhường nào… Cũng từ ngày định mệnh đó, Nhạn Châu đã nắm tay Bảo Huy dắt cậu trở lại với trường học, với thầy cô và bạn bè, gia đình, về với cuộc sống của một nam sinh trung học say đắm một tình yêu. Cũng từ ngày đó, Bảo Huy ngày càng xa rời Lãnh Hạ hơn…, xa rời những hộp đêm, những cuộc đua xe xẹt lửa đường, những đêm rượu thâu suốt sáng,… xa rời những nơi là kỉ niệm với hai người…
- Anh lại uống rượu đúng không?- Nhạn Châu cau mày hỏi Bảo Huy. Cậu cười hiền, khẽ gật đầu xác nhận.
- Với chị Lãnh Hạ sao?.
Một cái gật đầu nữa. Nhạn Châu nén tiếng thở dài.
- Anh xin lỗi.- Bảo Huy khẽ nói.
- Không sao mà, thỉnh thoảng uống một chút cũng không sao.-Ánh mắt Nhạn Châu ấm áp.- Chị ấy là bạn của anh mà.
- ừ.- Bảo Huy trả lời dịu dàng. Cậu đứng trò chuyện với bạn gái cho tới khi trống vào tiết khua vang. Hai bàn tay đang đan chặt vào nhau nay phải gỡ ra, lưu luyến không muốn rời xa. Nhạn Châu đứng ở cửa lớp, nhìn theo bóng Bảo Huy biến mất sau cánh cửa phòng học, cô mỉm cười nhẹ rồi cũng trở vào trong.
Vừa nhìn thấy Lãnh Hạ, một vài hình ảnh mờ ảo xẹt qua tâm trí Bảo Huy. Anh giật mình: “Sao mình lại tưởng tượng ra điều ấy cơ chứ?”. Bảo Huy tự gõ vào đầu mình ăn năn, rồi lại tự trách mình.”Đấy là Lãnh Hạ cơ mà. Sao mình lại nghĩ tới cái cảnh quái quỉ ấy cơ chứ! Hôm nay mình bị làm sao vậy??”. Khi Lãnh Hạ ngồi xuống đối diện với Bảo Huy, ánh mắt anh quét lên làn môi cô, tưởng chừng như anh đã từng thưởng thức nó… Nghĩ tới đó, Bảo Huy tự đập đầu mình xuống bàn khiến Lãnh Hạ khó hiểu, hất hàm hỏi:
- Lên cơn động kinh à?
- à… ờ… thì… cũng tương tự như thế.
Lãnh Hạ bật cười khiến Bảo Huy cũng cười gượng theo như kẻ ngốc.
- Chiều nay là trận chung kết đúng không?
- ừ.- Bảo Huy trả lời, mặt mày đăm chiêu hẳn.
- Thư giãn nào.- Lãnh Hạ cười tươi, đứng dậy tiến về phía sau Bảo Huy và bóp vai cho anh.- Thắng hay không thì ông vẫn là Phùng Bảo Huy lẫy lừng cơ mà.
Anh cười xòa trước câu nói của Lãnh Hạ, thấy tự tin lên hẳn, mọi căng thẳng đang dần tan biến.
- Bà biết không…- Bảo Huy nói-… đôi lúc tôi cảm thấy thật may mắn khi có bà ở bên…
Tay cô khựng lại một nhịp rồi kịp lấy lại sự đều đặn, cô cố bỏ sự hài hước vào câu trả lời của mình:
- Tôi chính là vận may của ông mà. Ông nên về thắp hương cảm ơn tổ tiên khi đã cho ông sinh ra trên đời này và kết bạn với tôi đi.
Bảo Huy nhoẻn miệng cười, lòng thanh thản tới lạ kì…
Một cậu nhóc nhỏ thó đặt một búp bê nhỏ mặc váy len đỏ với mái tóc xoăn dài màu nâu vào tay Lãnh Hạ.
- Sao lại đưa tớ?- cô nhóc Lãnh Hạ khi đó ngây thơ hỏi.
- Trông nó giống cậu không?- Cậu bé lấp liếm câu trả lời bằng một câu hỏi.
Cô bé nhăn nhăn mắt nhìn búp bê nhỏ thật kĩ. Sau một lúc, cô bé gật đầu đồng ý.
- Từ nay nó sẽ thay tớ ở bên cậu mỗi khi tớ vắng mặt. – Cậu nhóc tự tin nói.
Cô bé Lãnh Hạ nghiêng nghiêng đầu khó hiểu. Cậu bé khẽ nắm lấy tay cô bé, đôi má đỏ ửng như chuẩn bị nói điều gì xấu hổ lắm. Thật khẽ khàng, cậu thì thầm vào tai cô bé:
- Bởi vì Bảo Huy muốn ở bên Lãnh Hạ suốt cuộc đời này…
Quá khứ… phải chăng là thứ đẹp đẽ lắm… để ta lưu luyến mãi không nguôi?
Trận đá bóng diễn ra kịch tính và sôi nổi, Bảo Huy thể hiện những kĩ thuật siêu đẳng trên sân bóng, thi thoảng lại sút những đường chuyền dài khiến đối phương thất kinh lo sợ. Chỉ đến hiệp hai, nhận ra sự lợi hại của Bảo Huy, hai đối thủ đã sẵn sàng kèm cậu một bước cũng không rời. Cho dù thế, bằng sự tài giỏi thần kì của mình, cậu vẫn sút tung lưới đối phương hai trái. Khi trận đấu đi được nửa hiệp cuối, đối phương bất ngờ lật ngược tình thế, chiếm thế thượng phong khi thể lực của đội Bảo Huy đang yếu dần, khiến thủ môn của họ phải vào lưới nhặt bóng hai lần liền. Tỉ số hiện tại là hai đều. Cho đến những phút cuối, nó cũng không có biểu hiện sẽ có sự biến chuyển, khán giả sôi sục khí thế, lòng như lửa đốt nhưng các cầu thủ thì mệt tới mức thở khó nhọc. Họ đã thi đấu quá hăng say khiến thể lực sụt giảm nhanh chóng.
Ở ghế xem của thành viên trong đội, có hai cô gái đang theo dõi trận đấu. Một là Nhạn Châu, hướng ánh mắt lo lắng của mình về phía Bảo Huy, hai tay nắm chặt cầu nguyện cho người mình yêu thương. Người còn lại là Lãnh Hạ, không hướng về cậu bạn thân thiết của mình mà hoàn toàn phủ mọi ánh nhìn lên cô gái ngồi cạnh mình. Một cái nhếch mép cười đắng, Lãnh Hạ cố để cho tâm trí mình trống rỗng nhưng không thể, sự việc mới xảy ra đêm qua cứ trở đi trở lại trong tâm trí cô. Người duy nhất mất mát là cô, người duy nhất đau khổ là cô, người duy nhất cay đắng là cô,… vậy mà người được hạnh phúc lại không phải là cô…
Trong tình thế bị kèm chặt cứng, Bảo Huy bất giác hướng ánh mắt về phía ghế đội mình trong sân. Ở đó, huấn luyện viên khuôn mặt tỏ rõ vẻ lo lắng, Nhạn Châu đang cắn môi mình sắp bật máu tới nơi,… tất cả đều theo dõi trận đấu trong tâm trạng như ngồi trên đống lửa. Cậu quét ánh mắt mình sang cạnh Nhạn Châu, nơi Lãnh Hạ đang ngồi. Ánh mắt cô xa xăm, vẻ mặt cố giữ bình tĩnh nhưng dường như sự đau đớn đang sắp trào ra nơi khóe mắt. Bảo Huy bàng hoàng, lo lắng khôn cùng, tại sao Lãnh Hạ lại có biểu hiện như thế?? Lòng anh lo cho cô như lửa đốt. Trấn an mình hãy bình tĩnh, Bảo Huy hít một hơi dài. Anh sẽ cố kết thúc trận đấu này càng sớm càng tốt để có thể đến bên cô. Vậy là, bằng một động tác giả điệu nghệ, Bảo Huy thoát được một người, đá bóng luồn lách qua chân đối thủ, anh vượt được sự kìm kẹp của cả hai. Vào những giây phút đá bù giờ cuối cùng, Bảo Huy đã làm thủng lưới đối phương hai quả. Cả sân vận động hò reo như sấm rền. Những băng rôn, khẩu hiệu, tiếng trống, tiếng hò hét của cổ động viên vang lên hùng hồn không ngớt. Tất cả mọi người cùng chạy tới tung Bảo Huy lên trời khi tiếng còi trọng tài báo kết thúc trận đấu vang lên. Bảo Huy cố gắng xuống để gặp Lãnh Hạ nhưng không thể, anh thấy cô đang định chạy lại phía mình chúc mừng nhưng lại khựng lại khi Nhạn Châu chạy vượt cô để tới bên anh. Lãnh Hạ đứng dậy và rời bỏ sân vận động, rời bước khỏi không khí chiến thắng ồn ã trong khi tất cả cùng đang hướng về phía anh. Trong dòng người đông nghẹt tới nghẹt thở và vòng tay vui mừng khôn xiết của Nhạn Châu đang ôm chầm lấy anh, Bảo Huy không thể làm cách nào tới bên Lãnh Hạ của anh… Bảo Huy bất chợt cảm thấy chiến thắng này chẳng có lấy chút niềm vui…
Ngay tối hôm ấy, mọi người lũ lượt kéo nhau đi ăn mừng, Bảo Huy không làm cách nào thoát khỏi sự tung hô xung quanh mình. Anh đảo mắt tìm kiếm bóng dáng Lãnh Hạ. Cả bữa tiệc mừng chiến thắng này cô cũng không tới sao? Khó khăn lắm anh mới lách người mình qua dòng người đông nghẹt ra tới cửa và lập tức ngồi lên motô. Khi ấy, Nhạn Châu xuất hiện trước mặt anh, tay chạm vào đèn xe, hỏi thỏ thẻ trong nụ cười, men bia khiến đôi má cô đỏ hồng đáng yêu:
- Anh đi đâu vậy?- cô nấc cụt.
-…- Bảo Huy không trả lời, chỉ nhìn cô, lúng túng.
- Em say rồi. hic.- Nhạn Châu nấc thêm cái nữa, người rung lên.- anh đưa em về nhà nha? Hic.
Ánh mắt bối rối nhưng cuối cùng Bảo Huy bất đắc dĩ gật đầu, anh cần đưa Nhạn Châu về, cô đã say và đêm đã buông. Nhạn Châu bám vào người anh mới trèo lên được đằng sau xe, cô vòng tay ôm anh thật chắc rồi mỉm cười hạnh phúc. Tâm trạng lâng lâng như đang trên mây. Ngày hôm nay sao vui quá. Chỉ tiếc sao chị Lãnh Hạ không có tới, chiều nay vẫn thấy chị ấy ở sân bóng mà. Hic, thôi không nghĩ nữa, buồn ngủ quá… Đôi mắt Nhạn Châu nặng trĩu rồi cô ngủ dần, chìm vào một giấc mơ đẹp…
“ Just gonna stand there and watch me burn.
That’s alright because i like the way it hurts
Just gonna stand there and hear me cry
That’s alright because i love the way you lie
I love the way you lie…”
(Rihanna ft.Emiem- “Love the way you lie”)
Mất mát có là gì khi tất cả chỉ là con số không? Khi trong tay ta chẳng có gì, ta sẽ chẳng sợ gì cả. Nhưng khi trong tay ta có nhiều thứ rồi, bủa vây tâm trí hóa ra chính là nỗi lo âu bị bỏ rơi…
“ Hãy cứ đứng đó và nhìn em bốc cháy
Không sao cả vì em thích sự đau đớn ấy
Hãy cứ đứng đó và nghe tiếng em khóc
Không sao cả vì em yêu lời dối gian của anh
Em yêu lời dối trá ấy…”
Cả đời này… mãi mãi… anh cũng không bao giờ hiểu được sự đau đớn của em…
“Đời buồn thì lên sàn”- Lãnh Hạ tự nhủ với chính mình, lắc lư thân mình cuồng dại theo tiếng bass rầm rầm, vững chãi trên đôi giày cao mười lăm phân. Chiếc khăn mỏng quấn quanh cổ bị cô tháo ra không thương tiếc, ném đi nơi khác rồi tiếp tục cuồng quay cùng những con người đang muốn thả trôi theo âm nhạc. Giá như dòng đời cứ lững lờ trôi không chút vướng bận như thời gian thì tốt biết mấy…
- Điên à?- Một bàn tay túm lấy cổ tay Lãnh Hạ, giật người cô về phía mình.
- Để cho tôi yên!- Lãnh Hạ quát Bảo Huy, trừng mắt nhìn anh, giật tay mình khỏi tay anh và tiến tới góc sàn để nhảy tiếp.
Bảo Huy đuổi theo, túm cổ tay cô lần nữa rồi kéo cô ra khỏi không gian ồn ã rung sàn này.
- Này! Bỏ ra!! Bỏ ra!!!
Lãnh Hạ hét lên từng tiếng theo từng bước bị Bảo Huy lôi. Cho tới khi ra ngoài, anh nghiêm khắc nhìn cô:
- Sao? Có chuyện gì? Nói tôi nghe xem nào!
- Chẳng có chuyện gì cả!- giọng của Lãnh Hạ xen lẫn sự bực bội. Hai tay cô khoanh trước ngực. Mái tóc ngắn như đàn ông không xao động chút nào trong gió, ương ngạnh như chính bản thân Lãnh Hạ.
- Vậy thì tại sao bà không chung vui chiến thắng cùng tôi?- Bảo Huy nhíu mày.
- Nói thử coi tại sao tôi phải làm thế?- Lãnh Hạ bực dọc đốp chát lại, khuôn mặt vênh lên.
Bảo Huy nhìn cô chăm chăm, cố tìm ra lí do quái đản đằng sau biểu hiện này của Lãnh Hạ nhưng chịu thua. Anh thở dài, tiến gần Lãnh Hạ và… ôm lấy cô.
- Tôi đã thề suốt đời này sẽ luôn bên bà…
Lãnh Hạ nhếch mép cười. Ở bên cô? Suốt đời này? Như một người bạn? Chuyện nực cười gì nữa đây??
- Buông ra!- giọng cô lạnh lùng, cô hất tay Bảo Huy ra khỏi lưng mình, nhìn thẳng vào mắt anh, tuyên bố:
- Từ nay hãy để cho tôi được yên!
Từng chữ từng lời phát ra dõng dạc nên Bảo Huy không thể tự huyễn hoặc bản thân rằng mình đã nghe lầm. Có phải chính Lãnh Hạ vừa nói với anh… lời đó không?
Chặn đường Lãnh Hạ đang bước xa khỏi mình, Bảo Huy sốt sắng hỏi:
- Tại sao chứ?
Lãnh Hạ đưa ngón tay lên trỏ thẳng vào ngực Bảo Huy, ánh mắt sắc như dao, lời nói lạnh lùng tựa như quỷ:
- Tôi. Không. Cần. Ông. Nữa!
Dứt lời, Lãnh Hạ nhanh chóng lên motô phóng đi, tiếng ga rú rít trên đường như tiếng kêu khóc đớn đau khi trốn chạy khỏi ái tình của một người đàn bà…
– Đoán thử coi trong tay tôi cầm gì nào?- cô nhóc Lãnh Hạ hai năm trước huơ huơ một vật trên tay.
- Có phải…- mắt cậu sáng lên thích thú.-…máy PS phiên bản mới nhất đúng không?
- Trúng phóc!- Lãnh Hạ cười nghịch ngợm, vỗ tay tán thưởng cậu bạn của mình.- Muốn xem không?- ánh mắt cô ánh lên sự ranh mãnh.
Bảo Huy mơ màng gật đầu, chỉ cần nhìn thấy cái máy ấy thôi là tâm trí cậu đã bị cướp mất rồi.
- Vậy thì lại đây mà lấy nè!
Lãnh Hạ cười sảng khoái, dứt lời chạy đi xa, nhử Bảo Huy như trò mèo vờn chuột. Cậu chạy theo trong vô thức, khao khát nhìn vật nhỏ bé công nghệ đỉnh cao đang lấp lóa trên tay Lãnh Hạ. Trong phút chốc Bảo Huy sắp đuổi kịp Lãnh Hạ, cô hoảng hốt chạy tăng tốc khiến cậu phải với tay về phía trước, túm phải cổ áo Lãnh Hạ giật mạnh lại phía sau. Những cái cúc trên áo sơ mi của Lãnh Hạ đứt ra bắn tung tóe, Lãnh Hạ sợ hãi nhìn tấm áo mình trong thoáng chốc bị trượt xuống khỏi vai. Nhanh như cắt, Bảo Huy cởi áo, choàng lên người Lãnh Hạ và dùng ánh mắt nghiêm khắc nhìn cô:
- Từ nay về sau đừng làm vậy nữa, nghe chưa?
Lãnh Hạ ngoan ngoãn gật đầu, thả cái máy vào bàn tay Bảo Huy rồi lầm lũi bỏ đi. Cậu vội vã túm tay cô lại, mỉm một nụ cười ấm áp như nắng mai:
- Vì việc này nên…- ánh mắt cậu đầy sự hạnh phúc-… tôi sẽ chịu trách nhiệm với bà!
- Hả?- Lãnh Hạ ngơ ngác không hiểu.
- Lãnh Hạ làm bạn gái tôi đi!
Lời nói của Bảo Huy nhanh thoát ra khỏi khóe môi vì hồi hộp, chóng bị gió thổi vào tai Lãnh Hạ. Cô ngẩn người, cứng họng trong sững sờ.
- Đồng ý nhé?- Bảo Huy hỏi lại, chà sát bàn tay cô trong tay mình khiến thân nhiệt cô tăng lên, đốt cháy khuôn mặt Lãnh Hạ đỏ bừng.
-ừm…- cô phát ra âm thanh nho nhỏ kèm theo một cái gật đầu nhẹ.
Hai nụ cười khẽ nở trên môi…
Trở lại với hiện tại, ngồi trong lớp học, Bảo Huy tức tối bẻ gãy chiếc bút chì trong tay. “Không cần nữa”? Ai là kẻ ngày trước đồng ý rằng đời này sẽ mãi bên nhau? Lời con gái sao có thể đổi thay đến thế? Thời gian đâu thể là lí do để lãng quên thứ quan trọng? Lời từ biệt đâu thể nói ra dễ dàng trong sự ngốc nghếch??…
Nổi nóng, Bảo Huy chạy ra khỏi lớp, nhanh chóng tới trước cửa lớp Lãnh Hạ, xông vào túm tay cô kéo đi. Lần này Lãnh Hạ thờ ơ không phản kháng, cô đang chuẩn bị tâm thế để đối chọi với anh.
- Rốt cuộc là sao? Anh nghĩ cả đêm qua và tới bây giờ vẫn không hiểu nổi tại sao em lại sử xự như thế??!
Bằng sự lạnh lùng nhất, Lãnh Hạ buông lời:
- Cảm thấy bên ông bao năm nay quá vô nghĩa. Muốn chấm dứt. Vậy thôi.
- Vô nghĩa?- Bảo Huy giận dữ đẩy Lãnh Hạ áp sát vào tường.- Chính em nghe thử xem có lọt tai không? Bảo anh chấp nhận cái lí do nực cười đấy?
- Thôi được rồi.- Lãnh Hạ hạ giọng thương lương.- Bây giờ nếu ông chấp nhận yêu cầu của tôi, chúng ta vẫn sẽ như xưa. Đồng ý không?
- Yêu cầu gì?
Thở hắt ra một hơi dài, Lãnh Hạ thu can đảm trả lời:
- Chia tay Nhạn Châu đi!
Bảo Huy đứng sững người, bất ngờ nhìn con người vừa phát ra lời ấy. Anh nhếch một nụ cười chát:
- Chia tay Nhạn Châu? Em muốn độc chiếm anh kể cả khi chính em là người quyết định chúng ta chỉ nên là bạn? Em có phải ích kỉ quá không?
Lãnh Hạ cười khẩy:
- Đó là câu trả lời của ông phải không? Hiểu rồi.
Cô quay gót bước đi, nước mắt khẽ lăn dài, che dấu không cho Bảo Huy nhìn thấy, và kí ức hôm ấy lại ùa về…
Lãnh Hạ đứng trên ban công, vuốt tay dọc theo phiến lá non của chậu cây bên cạnh rồi ngẩng đầu ngắm khung cảnh hoàng hôn đẹp huy hoàng đang bày ra trước mắt…
Bảo Huy tiến lại gần từ phía sau, đặt cằm mình lên vai cô và vòng tay ôm dịu dàng. Lãnh Hạ mỉm cười hạnh phúc, đưa tay chạm vào mái tóc anh, nghiêng đầu lại phía sau, hôn lên làn môi dịu ngọt của anh. Bảo Huy nhắm mắt, hạnh phúc tận hưởng Lãnh Hạ bé bỏng trong vòng tay mình, làn da cô nóng hổi khẽ thổn thức trên ngực anh. Lãnh Hạ gấp gáp chiếm lĩnh bờ môi anh như sợ rằng Bảo Huy sẽ tan biến ngay trước mắt cô về cõi hư vô…
- Hãy quay trở lại như trước kia nhé?- Lãnh Hạ nói, đôi mắt cười buồn.
- Tại sao?
- Để có thể bên nhau mãi mãi…- cô bứt một chiếc lá, móng tay khía những gân xanh thành xơ xác.- … tình yêu khó bền vững lắm. Nếu sau này chúng ta không còn yêu nhau nữa, sẽ rất khó để có thể mãi làm bạn… Vậy thì chi bằng hãy dừng lại ngay từ bây giờ…
- Em… không tin tưởng vào anh đến thế sao?- giọng Bảo Huy buồn, anh đau khổ nhìn người con gái của mình, nhận thấy cô cũng đang xót xa, rút mọi lí trí để nói những lời này với anh:
- Đấy… không liên quan đến lòng tin…- cô nói chậm rãi, khó khăn lắm mới nói tiếp được trong sự nghẹn ngào.- … mà thuộc về cảm giác… Hãy bảo toàn cho mối quan hệ của chúng ta mãi mãi tốt đẹp…
Bảo Huy thấy những giọt nước mắt đang lăn vội vã trên má Lãnh Hạ rồi nhanh chóng vỡ tan khi rơi chạm mặt đất. Lãnh Hạ của anh vốn rất mạnh mẽ… vậy mà cô ấy đang khóc. Quyết định này phải khó khăn với cô ấy cỡ nào…
Anh không muốn nhìn cô khóc. Anh muốn ở bên cô suốt cuộc đời này…
Lặng lẽ… Bảo Huy gật đầu…
Lãnh Hạ dừng xe trước một ngôi biệt thự huy hoàng, vui vẻ xách nguyên liệu đồ ăn hồ hởi tiến vào. Người bảo vệ cúi chào khi nhìn thấy cô. Lãnh Hạ nhảy chân sáo ngay vào bếp, nhìn thấy thấp thoáng bóng dáng mẹ Bảo Huy đang đứng trước bồn rửa rau, cô lớn tiếng vui mừng:
- Cô ơi, con mang cá hảo hạng đến nè!
Mẹ Bảo Huy quay lại nhìn Lãnh Hạ cười phúc hậu. Cô tiếp tục tiến thêm vài bước, từ từ hiện ra Nhạn Châu đang mặc tạp dề, đứng bên cạnh mẹ Bảo Huy. Trước đó, cô bị bức tường che khuất.
- Chị đến chơi ạ.- Nhạn Châu dịu dàng chào, cách nói khiến Lãnh Hạ bực mình vì giống như cô ta là chủ nhân của ngôi nhà này vậy. Cô liếc mắt nhìn chiếc tạp dề ngày trước mình hay dùng nay Nhạn Châu đang đeo, vị trí cô thường đứng cạnh mẹ Bảo Huy trong bếp nay Nhạn Châu đang đứng. Có cái gì dâng lên nghẹn ứ ở cổ khiến cô thở không nổi, chỉ muốn bật ra thành tiếng nhưng nó cứ mãi tắc nghẹn làm Lãnh Hạ phải quay mặt đi, chân vừa bước vừa cố gắng cho giọng nói mình bình thường:
- Cô ơi, con về đây. Con còn có việc. Con chỉ ghé qua mang cá cho cô thôi. Con chào cô.
Lãnh Hạ cúi rạp người, chẳng để mẹ Bảo Huy nói thêm lời nào đã vội bước như chạy trốn về phía cửa, nhảy lên xe, phóng thẳng. Không kịp đội mũ bảo hiểm, gió quét vào da mặt Lãnh Hạ ran rát, khiến những giọt nước mắt của cô nhanh chóng bị cuốn đi. Lời Lãnh Hạ thì thầm thật nhỏ, nghẹn ngào:
- Cô ơi… con thua rồi…
Ngồi lì trong phòng, chẳng thèm đoái hoài tới việc ra ngoài, Lãnh Hạ thu đầu gối, đặt cằm mình lên đó, phủ kín người mình bằng chiếc chăn to sụ. Có tiếng gõ cửa chậm rãi.
- Em đây, em vào nhé?
Một sự im lặng, không hề có tiếng trả lời. Người đó khẽ khàng mở cửa bước vào, ngại ngùng nhìn Lãnh Hạ:
- Chị không thay đồ để tới dự tiệc sinh nhật anh Bảo Huy sao?
Lãnh Hạ lắc đầu chán nản.
- Chị phải tới chứ.- Cô gái chau mày không đồng tình.- Chị là người thân thiết nhất của anh Bảo Huy mà.
Lãnh Hạ không phản ứng, lười nhác nằm xuống giường, trùm chăn kín đầu.
- Chị đi nhé, chị gái của em. Đi đi mà…- cô gái dài giọng năn nỉ, nũng nịu kéo tay Lãnh Hạ.
- Cứ đi trước đi. Nếu thấy hứng thú, chị sẽ đi.- Lãnh Hạ nói. Em gái cô thôi không cố ép Lãnh Hạ nữa, đi ra phía cửa. Trước khi em gái rời phòng, Lãnh Hạ bất giác hỏi:
- Nhạn Châu, em thật sự nghĩ chị nên đi sao?
- Tất nhiên rồi. Chị là người quan trọng nhất đối với anh ấy mà.
Nhạn Châu cười dịu dàng rồi rời đi, cánh cửa đóng khẽ sau lưng cô.
Một tiếng thở dài phát ra trong tĩnh lặng…
Mãi cho tới khi bóng tối đã buông xuống rất lâu, Lãnh Hạ mới bò dậy khỏi giường, ngại ngần thay đồ tới tiệc sinh nhật của Bảo Huy. Cô lúng túng bước vào quán đông nghẹt người, thấy Bảo Huy đang ngồi cùng Nhạn Châu ở chiếc bàn gần sân khấu nhất. Bước chân cô chùng lại, không muốn bước tới nơi ấy nhưng Nhạn Châu đã nhìn thấy cô, liên tục vẫy vẫy tay, ra hiệu cô đến đó. Bảo Huy cũng đã nhận ra sự hiện diện của Lãnh Hạ. Vẻ mặt anh bình thản không chút cảm xúc khiến cô thấy lo lắng khi ngồi xuống cạnh Nhạn Châu. Bữa tiệc đang rộn rã tưng bừng trong tiếng nhạc phấn khích và tiếng trò chuyện rôm rả của gần trăm con người, chợt Bảo Huy bước lên sân khấu, hắng giọng vào micro:
- Xin mọi người chú ý một chút.- Đợi khi tất cả các tiếng ồn ã đều lắng xuống, anh tiếp tục nói.- Hôm nay là sinh nhật 18 tuổi của tôi. Chà, cảm thấy mình đột nhiên trưởng thành hẳn lên.- Có một vài tiếng cười hưởng ứng.- Cũng trong buổi tối hôm nay, tôi xin cảm ơn người quan trọng nhất, thân thiết với tôi. Người mà nếu không có cô ấy, chẳng biết cuộc đời tôi sẽ ra sao…
Nhạn Châu huých nhẹ vào tay Lãnh Hạ, nháy mắt cười, nói nhỏ vào tai cô:
- Là chị đấy!
Lãnh Hạ lặng lẽ đưa cốc bia lên nốc cạn.
- Nhạn Châu. Em lên đây với anh nào!- Tiếng Bảo Huy rõ ràng trên loa khiến tất cả cùng ồ lên, hò reo, vỗ tay nhiệt liệt. Một vài tiếng huýt sáo phấn khích đồng tình. Những người bên cạnh Nhạn Châu cùng đẩy cô đứng dậy, bước lên sân khấu. Nhạn Châu ngỡ ngàng, ánh mắt cứ nhìn đăm đăm Lãnh Hạ đang tỏ vẻ không quan tâm, thần trí Lãnh Hạ giờ chỉ chú ý đến những chai bia cô đang nốc ngày càng nhiều.
- Cảm ơn em, Nhạn Châu.- giọng Bảo Huy vang lên ấm nóng, ánh mắt anh nồng nàn nhìn cô khiến xúc động trào dâng trong Nhạn Châu. Mắt cô đã rưng rưng vì hạnh phúc.- Cảm ơn em vì đã cứu vớt linh hồn anh khỏi hố đen tăm tối trước đó…
“Cứu thoát? Khỏi hố đen tăm tối? Trước đó? Bên tôi là địa ngục của anh sao?”- Lãnh Hạ cười chát, lại đưa chai bia lên kề miệng, ngửa cổ tu cạn.
Những lời tiếp theo Bảo Huy nói gì, cô không nghe rõ nữa, mọi tiếng nói trở nên nhòe đi, Lãnh Hạ đẩy dòng người mà tiến về phía cửa, loạng choạng bước đi trong men say nồng như kẻ điên.
Ra tới ngoài, cô ngồi bệt xuống vỉa hè, dựa vào cột điện mà cười mất trí. Cô luồn tay bứt mái tóc ngắn của mình, tức tối lăn dài nỗi uất ức thành dòng lệ chảy dài. Lãnh Hạ ngửa cổ, một chân duỗi thẳng, khuỷu tay trái gác lên đầu gối chân còn lại. Trong bộ đồ áo liền quần bó sát của dân đua xe, khóa áo mở rộng tới eo, để lộ chiếc áo ống ngắn bó sát ngực màu đen bên trong, làn da trắng ngần mịn màng của Lãnh Hạ sáng lên dưới ánh đèn khuya vàng cam nóng bỏng.
Một tiếng xe đua phanh kít trên đường, giọng nói lạ lẫm vang lên:
- Cô bé, xỉn hả? Cần anh đưa đi uống tăng hai không?- Chiếc motô phân khối lớn đỗ ngay trước mắt Lãnh Hạ. Ánh đèn lóa làm cô không nhìn rõ người vừa cất tiếng, chỉ nghe rõ giọng mình vang lên:
- Vui không?
- Tất nhiên là vui rồi.
- Vậy thì đi thôi.- Lãnh Hạ nhếch mép cười, nhảy ngay lên ghế sau. Đây là lần đầu tiên cô ngồi sau xe người khác mà không phải Bảo Huy. Theo thói quen ngày trước vòng tay ôm chặt Bảo Huy khi anh vặn ga phóng trên đường, hôm nay cánh tay cô tự khắc vòng lên phía trước, ôm người cầm lái khiến anh ta hơi bất ngờ. Lãnh Hạ ngả đầu mình lên tấm lưng rộng của anh ta, giọng nói cất lên nhẹ thoảng bay cùng gió đêm se lạnh:
- Mau đi thôi… Đi xa khỏi nơi này…
Hộp đêm sập sình cùng những điệu nhạc ầm ĩ, đập thẳng vào óc không thương tiếc khiến tâm trí con người trống rỗng, đánh bay mọi điều buồn phiền khỏi não, chỉ để lại một thân thể cuồng quay cùng nhịp quay cuồng của âm nhạc.
Lãnh Hạ dùng hai tay áo buộc lấy hông, chỉ mặc đúng áo ống đen ngắn cũn, đôi bốt đen bó sát tới ngang đùi rồi bước ra sàn.
- Hoàng Thức này, tôi cứ thấy cô ấy quen quen.- một cái nhíu mày nghĩ ngợi. Nhân vật tên Hoàng Thức kia đang cầm chai bia trên tay. Ánh đèn sáng tối của sàn nhảy không đủ để lu mờ được vẻ đẹp trai hào hoa anh ta tỏa ra. Các cô gái ở mấy bàn lân cận đang nhìn anh ta rồi thì thầm vào tai nhau, cùng gật đầu liến thoắng với nhau khi nhận ra anh ta là ai rồi rú rít lên điên đảo.
- Tử Lãnh Hạ?- Hoàng Thức hỏi, giọng ấm áp nhưng có gì đó lạnh lẽo băng khí, toát ra vẻ nam tính cuốn hút đến lạ thường.
- Đúng rồi!- người bạn của anh ta vui sướng reo lên.- Trời ơi, thằng quỷ! Cậu lướt đường mà cũng vớ được người nổi tiếng!
- à.- Hoàng Thức châm thuốc hút.- lúc đó đâu có biết cô ấy là Tử Lãnh Hạ. Chỉ thấy một cô gái đẹp phiêu bụi đập vào mắt mình. Vậy là tới. Không ngờ cô ấy lên xe mình thật.
- Đó là Tử Lãnh Hạ mà! Tử Lãnh Hạ thì có biết sợ cái gì bao giờ!
- Nhưng có vẻ cô ấy đang thất tình thì phải…
- Điên à?- người bạn của Hoàng Thức giật mình.- Hộp đêm là cuộc sống của Tử Lãnh Hạ. Cô ấy đến đây đâu có nghĩa là thất tình!
Hoàng Thức im lặng, tiếp tục nhả khói vào không trung. Một vài cô gái mon men tiến lại gần, xấu hổ ngượng nghịu, nói líu ríu vào nhau:
- Anh… anh có… có phải là Hoàng Thức không ạ?
Hoàng Thức gật đầu. Những cô gái kia sung sướng hét lên, ôm chầm lấy nhau trong hạnh phúc.
- Anh cho em xin chữ kí được không ạ?
- Được chứ cô bé.- Hoàng Thức bỏ đi vẻ lãnh đạm của mình khi gặp fan hâm mộ, nở một nụ cười quyến rũ đến chết người làm hai cô gái chỉ muốn ngất xỉu. Bàn tay dài và đẹp cầm bút kí tên lên giấy. Hai cô gái xin được chụp ảnh cùng anh, Hoàng Thức đồng ý liền và không quên ban tặng cho họ một cái nháy mắt hớp hồn trước khi họ rời đi…
- à đúng rồi.- cậu bạn Hoàng Thức chợt nhớ ra điều gì đó.- Trong một cuộc phỏng vấn được hỏi mẫu người lí tưởng là gì, Tử Lãnh Hạ đã nói là cậu đấy.
- Cô ấy thích loại người như tôi?- Hoàng Thức nhếch một nụ cười đẹp như thiên thần bóng đêm.- Cô ấy đâu có biết tôi là người như thế nào?
Một bàn tay đưa ra rút điếu thuốc từ miệng Hoàng Thức đưa lên kề môi mình rít một hơi cháy rụi, Lãnh Hạ vứt đầu mẩu lọc vào gạt tàn, ngồi xuống ghế, hai tay dang rộng trên tấm ghế mềm màu đỏ thẫm, ngửa cổ thả cả màn khói thuốc vào không trung:
- Chỉ nhìn cũng biết anh là loại người thế nào.- Cô cười, trả lời Hoàng Thức.
- Vậy là em nhận ra tôi nên mới lên xe tôi?
- Không.- cô lắc đầu, lấy bật lửa châm thuốc cho chính mình, điếu thuốc trên tay nghi ngút khói.- Chỉ khi tới bãi đậu xe, anh bỏ mũ bảo hiểm xuống tôi mới nhận ra.
- Vậy. Nhìn tôi, em thấy gì?- sự tò mò sáng lên trong đôi mắt sâu như đại dương của Hoàng Thức. Người anh sát tới Lãnh Hạ hơn:
- Đào hoa. Tài năng. Đạo đức giả. Tham vọng lớn. Tàn nhẫn. Có dã tâm.
- Ha ha.- Hoàng Thức cười sảng khoái.- Em đoán đúng rồi. Lạ thật đấy. Tôi cứ nghĩ mình diễn kịch giỏi lắm. Vậy tại sao khi biết như vậy rồi em vẫn nói rằng mẫu người lí tưởng của em là tôi.
- Bởi tôi chính là thích loại người đào hoa, tài năng, đạo đức giả, tham vọng lớn, tàn nhẫn, có dã tâm như anh.
Cô thản nhiên trả lời, phả khói nồng nặc từ miệng mình vào khuôn mặt thanh tú của Hoàng Thức. Anh cười nhẹ, tiến sát gần hơn tới người Lãnh Hạ. Mái tóc ngắn của cô làm phơi ra chiếc cổ thon trắng ngần vẹn nguyên không tì vết như đang mời gọi anh. Trong vô thức, Hoàng Thức đặt làn môi mình lên cổ Lãnh Hạ, phả hương thơm ngọt ngào của mình vào cô, thì thầm:
- Không cần mục đích của em đối với anh là gì… nhưng em đã thành công rồi đấy…
Trời gần sáng, tiệc tan, Nhạn Châu lên xe và được tài xế của gia đình cô đưa về. Mệt mỏi nhưng cô vẫn ghé qua phòng Lãnh Hạ, không biết chị ấy thế nào rồi…
Căn phòng trống rỗng. Chẳng có ai cả. Chị cô chưa về sao? Giờ đã là bốn giờ sáng rồi. Vẻ lo lắng thoáng hiện lên trên mặt cô. Nhạn Châu vào phòng chị, ngồi xuống ghế, quyết định đợi Lãnh Hạ trở về.
***
- Hoàng Thức, dậy đi! Cậu còn cả một lịch làm việc dài kín mít hôm nay nữa đấy!! Dậy mau!!- Người quản lí đập cửa, như mọi khi, không hề có tiếng trả lời. Anh ta lục đục lục lọi túi áo tìm kiếm, chìa khóa phòng Hoàng Thức anh ta có giữ một chiếc, chắc chỉ quanh quẩn đâu đây thôi.
Cạch, ổ khóa khẽ mở, xuất hiện trước mắt anh ta là một cô gái! Một cô gái với mái tóc ngắn cũn! Ánh mắt sắc lạnh khiến người đối diện đột nhiên co mình lại sợ hãi.
- Tử… Tử Lãnh Hạ?- anh ta lắp bắp, mãi khuôn miệng mới thoát ra được tên cô.
Lãnh Hạ ngồi phịch xuống chiếc giường chăn ga lộn xộn như vừa có cuộc ân ái hoang dại xảy ra, cô xỏ đôi bốt cao tít tắp lên tới đùi, cào cào mớ tóc bằng móng tay khiến chúng nhanh chóng xù lên theo đúng một phong cách rất Lãnh Hạ.
- Hoàng… Hoàng Thức… cậu ta…- người quản lí ấp úng, mắt lo lắng lia xuống đống chăn lùng bùng trên giường. Đêm qua hai người này đã… Ôi trời ơi, lũ săn ảnh mà bắt được thì coi như xong! Lại một vụ bùm xùm nữa!!
Người quản lí ôm đầu đau khổ, đang chực hét lên trong đớn đau rối trí thì một bàn tay đặt lên vai anh ta từ phía sau.
- Yên tâm. Chưa có chuyện gì xảy ra đâu.
Giọng Hoàng Thức có chút cười thích thú trước biểu hiện người quản lí của mình. Anh ta đang thở phào nhẹ nhõm.
- Vậy đêm qua…
- Tôi ngủ ở phòng dành cho khách.- Hoàng Thức lãnh đạm trả lời, tay gạt người quản lí sang một bên để bước vào phòng mình.
- Em ngủ ngon chứ?- Hoàng Thức tiến lại gần Lãnh Hạ, ngọt ngào cất giọng. Cô không trả lời, chỉ đứng dậy lạnh lùng rời căn hộ, chẳng để ai nói thêm lời nào.
Hoàng Thức bật cười thú vị.
- Sao lại có kiểu con gái như thế nhỉ?- người quản lí không nhịn được bật ra câu hỏi.
Ngồi xuống chiếc ghế bọc da màu đen êm ái, Hoàng Thức với tay đốt một điếu thuốc, ánh lửa của chiếc bật lửa chạm khắc tinh xảo sáng lên sắc vàng tươi tắn:
- Thế mới là mẫu con gái tôi thích.- Hoàng Thức chậm rãi nói, ánh mắt lộ vẻ thích thú.
Khó hiểu cho tính cách chàng tài tử này, người quản lí chọn cách yên lặng, lẳng lặng làm việc của mình, thầm thở dài vì ngờ rằng thời gian tới mình sẽ vất vả thêm nhiều phần vì sự xuất hiện của nhân vật lừng lẫy tiếng tăm Tử Lãnh Hạ ấy…
- Điên khùng.- Lãnh Hạ lẩm bẩm, gió đẩy xe cô vun vút hơn trên đường. Đêm qua, cô đã định dùng Hoàng Thức để quên đi nỗi đau mà Bảo Huy gây ra. Nhưng khi hơi thở ngọt lịm của Hoàng Thức phả vào người cô, Lãnh Hạ lạnh lùng nhận ra người cô cần lúc này để khỏa lấp không phải anh. Lãnh Hạ thở dài buồn chán, không phải kẻ có ma mị kinh người ấy thì là kẻ nào? Hoàng Thức có sức hấp dẫn khó cưỡng tới như thế cũng không đủ để át đi hình ảnh Bảo Huy sâu đậm trong trái tim cô thì kẻ nào mới đủ? Khó hiểu, thấy bực bội với chính bản thân mình, cô đẩy Hoàng Thức ra, cộc lốc:
- Tôi về.
Hoàng Thức ngăn bước cô, nói Lãnh Hạ hãy ở lại. Giờ đã quá khuya, anh sẽ sang phòng khác. Chẳng hiểu sao cô lại gật đầu, chỉ chợt nhận thấy nếu ở cùng người con trai này trong cùng một căn hộ, có lẽ cõi lòng băng giá của cô sẽ ấm thêm phần nào…
Mở cửa phòng mình, cô nhận thấy Nhạn Châu đang ngồi trên ghế, khuôn mặt phờ phạc, có vẻ đêm qua em gái cô đã thức trắng.
Ánh mắt Nhạn Châu vừa chạm Lãnh Hạ, cô đã chạy tới ôm chầm lấy chị gái, giọng vỡ òa vì hạnh phúc:
- Ôi, chị về rồi. Chị làm em lo quá… Em cứ sợ… cứ sợ… chị…hic… hic. Tối qua, anh Bảo Huy đã quá đáng với chị…- Tiếng cô nhỏ dần thành thỏ thẻ, tay cô buông Lãnh Hạ ra, cúi gằm, một giọt nước mắt khẽ rơi vỡ choang xuống nền phòng.- Em xin lỗi…
- Làm gì có lỗi lầm ở đây hả em?- Lãnh Hạ mỉm cười, cúi xuống, dùng ngón tay mình gạt đi những giọt nước mắt trên má em gái.- Bảo Huy đâu có làm gì sai. Chị thấy vui là đằng khác. Cuối cùng, Bảo Huy cũng coi em là người quan trọng nhất đời mình. Vậy từ nay, em có thể yên tâm hơn rồi.
Ánh cười Lãnh Hạ lộ vẻ mãn nguyện, giọng nói chân thành mừng cho Nhạn Châu khiến cô an tâm phần nào. Có lẽ, chuyện của Bảo Huy chị ấy đã vượt qua được rồi, không còn bị tổn thương nhiều nữa…
- Thôi nào cún nhỏ của chị.- Lãnh Hạ xoa đầu Nhạn Châu.- em về phòng nghỉ ngơi đi thôi. Sáng nay em nghỉ học cũng được, chị sẽ cho người báo với trường.
Nhạn Châu lắc đầu, đôi mắt thâm quầng vì thức đêm phản đối:
- Làm sao em có thể nghỉ học được? Phải đi chứ, cho dù mệt thế nào cũng phải đi. Bài vở còn nhiều tới như thế, nghỉ một ngày phí lắm…
- Thôi được rồi, vậy em đi chuẩn bị sách vở đi. Bảo Huy sắp tới đón em rồi đó.- Lãnh Hạ cười.
Nhắc tới tên Bảo Huy, đôi má Nhạn Châu ửng đỏ xấu hổ, tâm trí mơ màng tới nụ hôn đêm qua anh trao cô nơi góc tối phía sau quán bar. Nụ hôn mật ngọt chiếm trọn lấy cả tâm trí và trái tim cô…
…
- Anh yêu em…- Bảo Huy thì thầm vào tai Nhạn Châu, ôm người con gái bé bỏng ấy trong vòng tay mà cứ ngỡ đó là Lãnh Hạ của anh. Trái tim cô gái đập dồn dập thổn thức anh có cảm nhận thấy, đầu óc Bảo Huy mơ màng tới một ngày xa xưa khi Lãnh Hạ âu yếm cắn nhẹ cổ anh khi anh ôm cô như thế này. Bảo Huy nhìn làn môi của Nhạn Châu, trong ánh đèn mập mờ xanh đỏ của quán bar, làn môi ấy sao giống làn môi Lãnh Hạ đến thế. Ham muốn chiếm lĩnh nó, Bảo Huy đứng phắt dậy, dắt Nhạn Châu đi theo tới phía sau yên tĩnh vắng vẻ của quán, rời khỏi chốn ồn ào náo nhiệt và đẩy lưng cô áp sát vào tường, ước muốn ngấu nghiến lấy bờ môi ấy… Nhưng ngay khi tiếp xúc, Bảo Huy bàng hoàng sực tỉnh đó không phải Lãnh Hạ, thâm tâm anh bật cười chua chát. Vẻ đau đớn anh cố nén vào trong, gượng cười mà ép bản thân mình quên cô đi. Tại sao chứ? Tại sao người con gái anh yêu lại không trong vòng tay anh??