Giữa đường gặp mấy ả đào
Tay ôm đàn oán xôn xao nói cười
Biết đâu vui phút còn tươi
Mai này bạc mệnh người người chê hoa
Nói chi an hưởng tuổi già
Tóc vàng khó đậy tóc hoa râm màu
Ngó đời náo nhiệt trôi mau
Khách làng chơi cũng đổi màu theo xuân
Đêm kia,ngày đã đến gần
Mắt giương tiếc nuối bâng khuâng gọi ngày
Phiêu Dao
Hôm ấy, lòng ta chưa có thu
Mà đông đã đến hẹn sương mù
Không ai sưởi ấm trái tim lạ
Đơn độc với sầu bước lãng du
Rồi ta tinh nghịch tự hôm nào
Hồn thả không trung bay vút cao
Nhún nhảy cùng nàng vui tuế nguyệt
Nỗi buồn vừa dứt, chợt xôn xao
Anh vẫn dại khờ, em trắng trinh
Đôi con hồ điệp cánh lung linh
Em khoe tà áo màu sim tím
Anh chộp nhành hoa đứng gợi tình
Ngày nọ, anh còn sốt cỏ khô(1)
Hễ ra ngoài nắng, tối anh ho
Kiếp này không thể gần hoa dại
Chỉ ở bên em-cánh liễu bồ
Ước nguyện cùng xây một túp lều
Hai tim chung nhịp với chung kêu
Hơn cả kim tiền hơn cả ngọc
Ôm nhau hối hả, thương nhau nhiều
Cho đến hôm nay, không thấy thu
Vì thu ngày trước xa tít mù
Thương người con gái năm xưa ấy
Ta trách thân ta ấm nệm nhu
Phiêu Dao
=====================
(1) Dị ứng phấn hoa dại, trong mùa viêm nhiệt, tiếng anh gọi “allergy”