Cách đây một vài tháng, tình cờ, tôi có đọc được trên TTVH bài giới thiệu-phỏng vấn về Đỗ Hoàng Diệu, tác giả tập truyện Bóng đè đang gây xôn xao dư luận. Tôi chẳng mấy bị hấp dẫn lắm về giới thiệu nội dung tập sách nhưng thế nào qua bài báo, lại bị ấn tượng khá mạnh về tác giả của nó. Thứ nhất đang làm nghề Luật, thứ hai: đẹp và thứ ba: là người xứ Thanh; vì ba lý do: cùng nghành, tôi là đàn ông và tôi có những suy nghĩ tiêu cực về người TH, nhất là phụ nữ (mặc dù tôi có 1 người bạn trai, 1 người bạn gái rất thân quê ở đây). Nhưng dù sao sự quyến rũ này chẳng đủ dụ hoặc tôi nảy ra ý định mua cuốn truyện mặc dù vài hôm sau, qua hiệu sách, tay tôi đã vô tình lướt qua cuốn đó. Thế nhưng, giới truyền thông nước nhà chẳng chịu buông tha tôi khi khoảng một tháng sau, lúc nhấc tờ Tiền phong CN lên tôi lại gặp ĐHD thế là tôi cũng đành đọc hết truyện ngắn Tình chuột, bản đã bị cắt xén do kiểm duyệt, một trong số các truyện trong tập BĐ. Cách đây khoảng một tuần, bạn tôi đọc truyện ngắn Bóng đè trên mạng và có khen ngợi tôi chẳng biết nói thế nào vì sợ bạn mất hứng với lại chẳng có gì quan trọng với cuộc sống của tôi nên à ơi vài câu lấy lệ. Thế nào mà cuối cùng nó lại là nguồn cảm hứng cho cái thú viết vớ vẩn của tôi.
Hôm nay (đúng ra là hôm qua) mất ngủ, lên mạng lại gặp người bạn nọ, bạn gửi cho tôi một đường link, tôi cũng kích lên đọc thử thì mới biết đó là bài trả lời phỏng vấn của ĐHD trên tờ Hợp Lưu. Chiều bạn tôi cũng đọc lướt qua để rồi biết được phần nào những suy nghĩ của tác giả. Và từ đó những ý tưởng lan man lại nảy sinh.
Hôm trước, nói với bạn, tôi có đưa nhận xét, qua Tình chuột, tôi có cảm giác phong cách hoặc quan niệm về văn học hoặc cách thể hiện những suy nghĩ nội tâm của ĐHD na ná với phong cách của Vệ Tuệ. Đến khi đọc bài phỏng vấn thấy ĐHD có đề cập việc khi viết được 18 trang một tiểu thuyết ấp ủ thì đọc phải VT và sau đó không dám viết tiếp vì sợ nói là ăn theo tác giả này. Như vậy một lần nữa một trào lưu văn học ra đời ở TQ lại được ánh xạ sang Việt Nam. Dòng văn học đó tôi thiển gọi: dòng văn học Tính dục.
Có thể có ai đó nói rằng VT hoặc Cửu Đan cũng chỉ là những người lát thêm những viên đá mới trên con đường của Trương Hiền Lượng (tác giả Một nửa đàn ông là đàn bà), G. Marquez, hoặc xa hơn nữa là Freud đã khai mở hoặc đi qua. Nhưng với tôi, những trước tác của các tác giả nọ lấp lánh nét nhân bản, một điều tôi chẳng cảm nhận được ở VT, CĐ cũng như là ĐHD. Trong tác phẩm của những cô gái này, cảm giác Tính dục không là phương tiện mà đột ngột biến thành mục đích. Thời gian như ngừng lại để không gian tù đọng trong bầu không khí tràn ngập nhục tính. Cuộc sống các nhân vật bị ám ảnh, chi phối và huỷ diệt bởi sex. Các tác giả dường như đang vật vã, rên rỉ và hét lên những kìm nén giới tính của mình. Liệu đó có phải là Freud hay Marquez.
Về mặt nào đó, những thét gào nọ đáng được ca ngợi nếu xét về mặt dũng cảm bởi không phải phụ nữ nào cũng đủ nam tính để nói lên những ham muốn bản thân trong những xã hội vẫn còn bị chi phối nặng nề bởi Nho giáo như Việt Nam hay TQ. Nhưng văn học thuần tuý chỉ là dũng cảm thì có lẽ nó đã được khích lệ để trở thành một môn thể thao.
Ở một khía cạnh khác, dường như những tác giả nọ có thể chỉ là con đẻ là nạn nhân hoặc danh nhân của dòng chảy xã hội đang đục ngầu vì lộn xộn, hoang mang và mang theo mình đủ thứ rác rưởi. Không có VT thì sẽ có CĐ, không có Vi thuỳ Linh thì sẽ có ĐHD. Con người bị quy luật xã hội xếp họ vào những vị trí nhất định mà đôi khi ta thường tạm coi đó là số phận.
Tuy nhiên, nhận thức thế nào về vị trí của mình, xử sự với nó ra làm sao thì mỗi cá nhân, cộng đồng và cao hơn là một dân tộc phải tự chiêm nghiệm để thích nghi và tự điều chỉnh. Nhà văn chỉ có thể viết vì một nội tâm thúc đẩy hoặc vì Tiền để kiếm sống. Còn nếu chỉ thét lên những khoái cảm của mình để rồi sau đó hãnh diện vì những lời tung hô và sự tò mò của đám thị dân thì e rằng không được lành mạnh. Và liệu những cá nhân như vậy có là sản phẩm của một xã hội lành mạnh?!
Bởi thế, với tôi, nếu phải tung hô, thà rằng tôi nhắc đến Nguyễn Thế Hoàng Linh, một tác giả trẻ cũng đang được ca ngợi, chỉ bởi một câu khi anh trả lời phỏng vấn: “Đây sẽ là cuộc trả lời phỏng vấn báo chí cuối cùng. Tôi không thích bị “mổ xẻ”. Bây giờ phải học cách từ chối. Sự giản dị là điều khó làm nhất trong đời mỗi người. Vì thế mới cần thiết phải học”, mặc dù tôi chưa đọc một dòng nào về tác phẩm hình như là được giải.Có lẽ đó là cảm nhận cũng giống như tôi cảm nhận về ĐHD.
P/S: Bài trên là bài tôi viết và gửi lên một diễn đàn khác cách đây khoảng 10 ngày, hôm nay, nhân đọc thấy bài của anh Tí Táu, thấy quan điểm của anh phần nào giống tôi nên post lại nhằm chia sẻ chút suy nghĩ cho vui. Còn về phần mục đích sáng tác, tôi nghĩ DHD sáng tác chắc không phải vì tiền mà vì muốn tự lăng xê, đánh bóng mua một chút danh nào đó. Tuy nhiên, theo quan điểm tôi, cô ta không ngờ rằng mình cũng chỉ là nạn nhân của một số người nào đó, dùng cô ta và tác phẩm của cô ấy làm phương tiện cho mục đích khác ngoài văn chương. Tác phẩm của DHD, bằng cách nào đó, đã được đăng trên tờ Hợp Lưu cách đây hơn một năm, và cho đến gần đây mới được xuất bản ở Việt Nam, tất nhiên đã bị cắt xén.
Nếu anh và bạn nào đó muốn đọc một số truyện ngắn như Tình chuột, vu quy, cô gái điếm và 5 người đàn ông... thì có thể vào trang của Hợp Lưu,tìm ở một số báo cũ năm 2004, 2003. Tôi đã tìm và gửi cho người bạn mình nhưng không lưu lại đường link. Chỉ còn lưu lại trang chủ
http://www.hopluu.net
trang này có lúc vào được, có lúc phải vượt firewall. Hy vọng anh tìm được.