22-02-2010
|
#1
|
|
Mây Hồng Mùa Hạ
Xưa và nay
“ Nếu đóng chặt trái tim mình anh sẽ giá lạnh...
Hãy để sự khổ đau tàn lụi.
Vì nếu đóng cửa trái tim mình anh sẽ cô đơn... ”
Khi mùa đông về ...
Thủa ấy...
Căn nhà trọ nằm quanh co trên con hẻm nhỏ giữa Hà Nội. Đêm về yên tĩnh đến lạ lùng, nghe thấy từng cơn gió tràn về. Chợt nhớ đến nhà, nhớ đến những cơn gió biển gào thét. Những cơn gió lạnh tràn về qua khe cửa. Cuộn mình trong chiếc chăn mỏng cảm giác cái lạnh của một mùa đông tới của một mùa cô đơn. Những cơn gió cùng lá vàng mùa thu nhường chỗ cho những cơn gió lạnh buốt của sự cô đơn. Những mùa đông lạnh một mình cùng nỗi cô đơn. Tôi sợ nhất những buổi sáng đi học phải đấu tranh mình vùng dậy khỏi cái giường mới ấm lên sau cả đêm. Phải làm việc với những giọt nước lạnh buốt. Nhưng điều sợ nhất là đối mặt với mùa đông một mình. Mùa đông luôn làm cho người ta cảm thấy lạnh lẽo và cô đơn. Hơn ai hết tôi hiểu rõ cảm giác này.
Giữa những ngày giá lạnh. Hạnh phúc nhất lại là lạnh giá. Lạnh giá bên tách cafe đá. Ngồi nhìn từ giọt cafe rơi và suy nghĩ. Quá khứ, những ngày tháng của tuổi học trò vô ưu vô tư. Tương lai, một gia đình hạnh phúc. Tôi hay ngồi đó nghĩ về gia đình nhỏ trong tương lai của mình. Về người con gái sẽ đi cùng tôi suốt những năm tháng đường đời... Nhưng hiện thực luôn kéo tôi ra khỏi trò chơi của trái tim. Hiện thực về mùa lạnh giá cô đơn ... Mới đó...
Phải... Cũng đã xa mà với tôi như chỉ mới đó. Thời gian tôi sống với một mùa đông không lạnh vẫn chỉ như ngày hôm qua. Quá nhanh để có thể nhận biết những suy nghĩ những thay đối của cuộc đời. Tôi như dừng lại bên dòng thời gian. Nhìn áng mây chiều đang lững lờ trôi mà tôi cứ mãi lầm tưởng mây đứng đó bên tôi. Mới đó là mốc đo, là khoảng cách thời gian của tôi về mùa đông không lạnh. Mãi mãi cùng ánh hồng của sự ấm áp. Mới đó là khoảng thời gian tôi sống thật dài mà cũng thật ngắn ngủi. Mới đó ... không có sự hiện hữu của cái lạnh cùng sự cô đơn. Bây giờ...
Tôi trở lại cùng giá lạnh và sự cô đơn. Tôi trở lại với những giọt cafe nhẹ rơi và trò chơi với trái tim đã giá lạnh. Bây giờ với tôi mùa đông không còn đáng ghét. Tôi đã sống với một mùa đông kéo dài, không phải cái lạnh của tiết trời đông chí mà là cái lạnh của tâm hồn, cái lạnh của giá băng. Tôi đã quen với cái lạnh của mùa đông băng giá, cái lạnh của lòng người thời gian cứ dần trôi và rồi những kí ức, những vết thương, sự day dứt... cũng nhạt nhòa theo năm tháng. Lòng không còn cảm thất bâng khuâng, xao xuyến trước những sự vật xung quang. Tôi sợ tôi đã ra khỏi khoảng trời thơ mộng. Phải chăng đã hết thật rồi những khoảng trời thơ mộng, nhớ nhung và những ước mơ.... Có lẽ tôi đang sống thật, sống rất thực tế. Tôi đã thôi sống trong mơ... Tôi đã tự giá băng tâm hồn mình vì tôi không muốn quên em hay tôi không thể quên em.... Tất cả đã là quá khứ. Giờ còn lại gì ? Một khoảng trống trong tâm hồn tôi...
|
|
|
|