Buổi trưa,bỗng nhiên buồn ngủ kinh khủng,lăn quay ra ngủ như chưa bao giờ đc ngủ nhưng sao giấc ngủ cứ chập chờn,lẫn lộn giữa hình bống người mẹ và người cha.Mình thấy mẹ về,đi chơi cùng mẹ nhưng...chợt giật mình dậy vì có tiếng thằng em gọi,chết tiệt...tiếc nuối giấc mơ đẹp,lầm bầm nguyền rủa nó mãi.
Tối,đang chuẩn bị ra net xem anh có online ko?Bỗng điện thoại reo,cứ ngỡ anh gọi nhưng ko phải hơi thất vọng nhưng lại vui luôn vì đó là mẹ.Mẹ nói mẹ đang ở Ga Hà Nội,mình tưởng mình sắp phát điên:
-Con biết mẹ đang ở đâu ko?
-(Hồi hộp)Mẹ,mẹ nói luôn đi đừng làm con phải cuống lên như thế
-(cười lớn)Mẹ đang ở Ga HN nè con,mẹ về mấy ngày rồi nhưng ko báo cho con đc..
Mình hét ầm lên trong điện thoại,thật mừng quá đi...Đợi cho mình hết la hét mẹ nói 1 câu làm chưng hửng "đùa đấy,có thể tháng 10 mẹ mới về".Hơi thất vọng nhưng ko sao,mình đã chờ 10 năm rồi,thêm 1 vài tháng nữa là bao.Ko gì tả nổi mình sung sướng biết chừng nào,cái mồm mấp máy liên tục,chỉ muốn hét lên cho cả thế giới biết là mình đang vô cùng hạnh phúc nhưng ko dám vì mẹ dặn ko cho bố biết.Thoáng buồn vì lần này mẹ về với cả dượng và em.
Bất chợt những kỉ niệm ngày xưa bé ùa về,những ngày mình còn có mẹ.nhớ đến những chiếc bánh rán giòn tan mà mẹ vẫn làm cho ăn,nhớ đến lần đầu tiên mẹ cầm tay tập viết cho,nhớ những trưa nắng ngồi ngoài cửa đợi mẹ đi chợ về rồi bị mắng là bêu nắng suốt ngày,nhớ những đôi bông tai xinh xinh mà mẹ vẫn mua cho mà mình ko bao giờ giữ đc,nhớ đến lần đầu tiên đc biết thế nào là sinh nhật khi mẹ đi lấy hàng ở HN mua 1 cái bánh ở tận trên đấy về mừng sinh nhật mình,năm ấy mình tròn 5t.Rồi con búp bê cuối cùng mẹ mua cho trước khi đi xa, cho đến bây giờ vẫn cứ tiếc mãi vì ko giữ đc....Nhiều lắm những kỉ niệm về mẹ.
Và rồi bỗng trào nước mắt khi nhớ lại quãng thời gian xa mẹ,nhớ kinh khủng toàn chui vào nhà tắm khóc 1 mình cho đã rồi chui ra.Rồi cái lần gọi sang cho mẹ bỗng nghe tiếng trẻ con khóc,bàng hoàng,hẫng hụt nhưng vẫn tự lừa dối mình rằng có lẽ mẹ trông con hộ ai đó.Mùng 2-9,mình khóc tưởng chừng như cạn hết nưốc mắt khi chính tai đc nghe mẹ nói rằng mẹ đã có chồng và có con.Dù rằng mình cũng đã chuẩn bị tinh thần nhưng vẫn ko khỏi shôc.1 tuần liền,con bé luôn nói liên mồm như mình bỗng im bặt,ko nói 1 câu nào đến nỗi mọi người tưổng mình bị sao rồi.
Lớn hơn 1 chút,khôn hơn 1` chút mình đã hiểu mẹ hơn,thưông mẹ hơn vì mình đã biết mẹ cũng cần 1 chỗ dựa nơi đất khách quê người,cũng cần 1 ai đó để sẻ chia nỗi buồn,niềm vui nơi xứ lạ......
tự nhiên ngồi kể lể nhưng mừ thấy nhẹ nhõm hẳn,gặp con bạn lại ngồi khoe tới tấp" mamma tao sắp vìa mày ơi,sướng!"
$$$$$$$$$$$$$$$$$$$$$$$$$$$BÀI VIẾT CỦA EM RẤT TÂM TRẠNG ANH THÍCH BÀI NÀY ĐỀ NGHỊ BTP THƯỞNG 2 ĐIỂM HÌ _VĐC_
Đôi lúc không biết mình mơ hay tỉnh??Đành tự cấu mình 1 phát...Rồi ngẩn tò te ra ..Trông lúc ấy đần ko chịu được!!!Thế mà vẫn ko biết mình mơ hay tỉnh!!!Bởi lúc đó sự bàng hoàng bao trùm tâm trí...Trong đầu óc và trong trái tim còn lại sự trống rỗng vô hồn.....Không còn lại gì bên ta ,không còn ý nghĩa...Đau đớn đến tê dại...