Lương Sơn Bạc  
Trang chủ Lương Sơn Bạc  Lương Sơn Diễn Đàn  Nơi Lưu Trữ: Truyện Ngắn, Truyện Dài, Bài Viết, Nhân Vật, Sách Lịch Sử, Sách Dạy Võ Thuật...   Xem hình thành viên và hình các buổi giao lưu LSB   Nơi Lưu Trữ: Cổ Thi VN, Cổ Thi TQ, Thơ Mới & Các Tuyển Tập Thơ
Quay Lại   Lương Sơn Bạc > Bạch Hổ Doanh > Hiệp Thư Các > Thủy Đình Kiếm Luận
Thành viên
Mật khẩu
Những câu hỏi thường gặp Danh sách các thành viên LSB  Lương Sơn Thương Quán
Thông báo

Thủy Đình Kiếm Luận Thủy Đình xưa là nơi Chu Quý đón anh hùng về tụ nghĩa. Thủy Đình nay sẽ là chỗ để hào kiệt, anh thư thảo luận mọi khía cạnh liên quan đến truyện kiếm hiệp, tiên hiệp...

Đã khóa chủ đề
 
Tiện ích Chế độ hiển thị
Cũ 15-10-2011   #1
Ảnh thế thân của dragonblack
dragonblack
Chưa kích hoạt
Gia nhập: 14-09-2011
Bài viết: 23
Điểm: 1
L$B: 1.663
Tâm trạng:
dragonblack đang offline
 
Thumbs up TầmTần Ký-Huỳnh Dịch

Tầm Tần Ký - Hồi 1 : Cỗ máy thời gian


"Két két."
Chiếc xe jeep quân dụng của đội đặc chủng thuộc binh đoàn số bảy tinh nhuệ đỗ xịch dừng lại trước cổng bar rượu Hắc Báo.
Trong tiếng cười đùa vui vẻ, Hạng Thiếu Long và mấy gã lính trẻ đu cửa nhảy xuống. Sau ba tháng gian khổ tập huấn chiến thuật và thể lực tại sa mạc Go bi, khó khăn lắm mới có được ba ngày phép, giờ đây họ phải vui chơi cho thỏa thích.
Năm nay Hạng Thiếu Long hai mươi tuổi, vì nhiều ngày phơi nắng nên nước da gã đen bóng lên trông rất khỏe khoắn, gã không phải là một người đẹp trai, nhưng cao tới gần hai mét, vai rộng eo thon, chân dài, người chắc nịch, đôi mắt lanh lẹ, chiếc mũi cao, khuôn mặt chữ điền, phối hợp với đôi môi hơi nhếch lên lúc nào cũng có vẻ như cười, thực sự khiến cho bất cứ người con gái nào cũng đều mong ước được làm người yêu của gã.
Vừa định đẩy cửa bước vào, trong tiếng la hét và vỗ tay hỗn loạn, đầu tiên là Tiểu Trương và Mãn Ngưu, hai đồng đội của gã bị ném ra nằm sóng soài ngoài cửa, họ định gượng dậy, tuy đây là một động tác rất đơn giản lúc bình thường, nhưng đối với hai người lính tinh nhuệ lúc này thì khó khăn vô cùng.
Bốn người biến sắc đến đỡ họ dậy.
Ngạc Sinh gầm lên, "Có bao nhiêu người?"
Câu nói này có lý lắm, Tiểu Trương cùng với Mãn Ngưu và họ thuộc đội đặc chủng thuộc binh đoàn số bảy, là đơn vị tinh nhuệ được tuyển ra trong toàn quân, chuyên đối phó với các tình hình xấu, như các hoạt động chống khủng bố, làm nhiệm vụ chính trị quan trọng khác như chống ám sát hoặc cứu hộ.
Nội dung huấn luyện bao gồm các bài học về cách sử dụng các loại vũ khí, đánh tay không, thể lực, sức chịu đựng, kỹ năng cứu hộ, các kỹ xảo gián điệp, tóm lại họ được huấn luyện trở thành những siêu nhân. Mười kẻ mạnh mẽ cũng khó làm cho họ bị thương.
Nhưng vì vậy mà họ cũng bị các đơn vị khác ganh ghét, những kẻ ấy lấy làm vinh dự lắm khi đánh ngã được thành viên đội đặc chủng này. Cho nên trong những ngày nghỉ phép, gây chuyện đánh nhau trở thành một tiết mục bình thường, nhưng kẻ bị kẻ khác ném cổ ra cửa, đây là lần đầu tiên.
Lúc này Tiểu Trương đã tỉnh táo một chút, gã mở to đôi mắt bị thâm tím, vừa thấy Hạng Thiếu Long, gã vui mừng nói, "Anh Long, cho tụi nó biết tay !"
Mọi người trong đội đều gọi Hạng Thiếu Long là anh Long, không phải gã là người lớn tuổi, mà bởi lẽ gã là một tay súng bách phát bách trúng trong đội. Gã là quán quân của môn quyền tự do và người có thể lực tốt nhất.
Mãn Ngưu thở phì phò chỉ vào trong bar rượu, nói, "Tên hắc diện thần, sĩ quan huấn luyện của bọn 841, dám trêu người đẹp băng giá của chúng ta."
Bốn người đều nổi giận, người đẹp băng giá Trịnh Thúy Chi là nữ thư ký xinh đẹp của chỉ huy họ, khi chưa có ai trong số họ chiếm được trái tim của cô nàng, làm sao có thể cho phép kẻ khác chạm tới?
Hạng Thiếu Long đã cảm thấy ngứa ngáy tay chân, ưỡn ngực gầm lên, "Dìu họ vào để xem tôi ra tay đây !" rồi khệnh khạng bước và bar rượu.
Trong bar rượu khói thuốc bay mờ mịt, tiếng người tiếng nhạc đinh tai nhức óc, chiếm một nửa là người của quân đội và bảo an đến chơi bời, còn có cả người ngoại quốc, dân thường chỉ có khoảng ba mươi người, không khí ồn ào, náo nhiệt.
Khi gã vừa mới đến cửa, quán rượu lập tức trở nên yên lặng.
Hắc diện thần, một kẻ đẹp trai cao lớn và hơn mười tên lính khác mặc thường phục, đang cùng với các cô gái phục vụ ăn mặc khêu gợi cười đùa ngả ngớn, người đẹp giá băng Trịnh Thúy Chi đang được hắc diện thần ôm ngang eo, thấy người bước vào là Hạng Thiếu Long, kẻ chẳng bao giờ để mắt nhìn đến mình, cô ả cố ý dựa sát thân hình hấp dẫn của mình vào hắc diện thần, lại còn hôn lên má của gã.
Hắc diện thần thấy Hạng Thiếu Long mắt sáng lên, đưa tay xuống bóp vào bộ mông tròn lẳng của cô ả, đã vậy còn vỗ mạnh thêm mấy cái, cười nói, "Một chọi một hay là cùng lên!"
Trong quân đội có một quy luật bất thành văn, nếu muốn đánh nhau thì phải dùng tay không, trừ phi thù hằn oán ghét nhau tận xương tủy, hoặc bị lửa giận che mắt, nếu không sẽ không đụng tới dao búa hoặc phá hoại quán rượu, hay sử dụng những thứ gây sát thương để tránh không thể nào thu xếp được, bị hiến binh bắt về xử lý.
Hạng Thiếu Long đưa mắt nhìn tình thế trong quán rượu, gã thấy hoàng hậu bar rượu Châu Hương Mi, một người mà lần trước anh đã chưa cưa được đang ngồi với một đám trai gái ở một góc quầy rượu mỉm cười nhìn gã, dạ anh hùng nổi lên, Hạng Thiếu Long ung dung mỉm cười, "Với hạng người như anh, tôi chẳng xem ra gì, tùy thôi muốn sao cũng được Bọn thanh niên trai gái trong bar rượu đều cười ầm lên, không khí căng thẳng lên đến đỉnh điểm.
Tiểu Trương nhích đến bên anh, nói nhỏ, "Cẩn thận đó! Gã này rất lợi hại."
Không ngờ có kẻ nào vụt nói lên, "Có người sợ rồi đấy !"
Ðám người xung quanh càng cười to hơn.
Mãn Ngưu cũng bước tới nói nhỏ, "Hai tên phía sau hắc diện thần vốn là hai quán quân trong võ quán Hồng Gia Quyền của vùng này, lần này chúng có chuẩn bị, chúng cố ý làm bẽ mặt chúng ta."
Hạng Thiếu Long đã sớm để ý đến hai kẻ ngang tàng kia, quan sát xung quanh là bài học thứ hai trong loạt bài huấn luyện của đội đặc chủng, bài thứ nhất là chuẩn bị đầy đủ, bài thứ ba là giữ bình tĩnh, đó là chuyện gã phải làm lúc này.
Gã hạ giọng bảo, "Kêu bọn chúng đứng yên mà nhìn, tôi tin một mình tôi có thể giải quyết ba tên này."
Hắc diện thần cởi áo khoác ngoài, đưa cho người đẹp băng giá, bước về phía trước hai bước, gã lạnh lùng nói, "Hạng Thiếu Long, tao đã nhịn mày lâu lắm rồi, lần trước ở tiệm karaoke Mèo Hoang mày đã đánh bị thương mười người của bọn tao, bữa này tao phải tính sổ với mày."
Hạng Thiếu Long kêu mọi người phía bên mình tránh ra, gã bước về phía trước hai bước, chỉ còn cách hắc diện thần bốn bước, gã quay sang nói với tay bartender, "Làm cho tôi một ly sữa tươi nhé, dạy dỗ hắc diện thần xong, tôi sẽ giải khát Hai câu nói vừa rồi đã gây một trận cười cho mọi người xung quanh.
Người của hắc diện thần nói, "Gã này sắp trổ tài uống sữa đây."
Hắc diện thần lách người sang trái, nhưng đó chỉ là động tác giả, hắn đá ra một cước, mục tiêu là đùi của Hạng Thiếu Long.
Hạng Thiếu Long nhích người qua nhẹ nhàng tránh khỏi.
Hai người cuối cùng đã ra tay, bọn người xung quanh reo hò trợ oai.
Hắc diện thần quát lớn một tiếng, lao về phía trước như điện chớp, hắn hạ thấp người, song quyền đấm thẳng vào ngực đối phương.
Hạng Thiếu Long lại lùi về một bước, né người để tránh.
Ðám đông thấy gã chỉ né mà không trả đòn, tiếng la ó trêu chọc vang lên, bọn người của hắc diện thần càng to mồm hơn.
Hắc diện thần tưởng Hạng Thiếu Long sợ nên càng đắc ý hơn, hắn khum ngón tay lại thành phụng nhãn quyền, thừa thế dấn tới, hai chân chuyển thành tiễn bộ, một quyền đấm thẳng vào sống mũi của Hạng Thiếu Long.
Hạng Thiếu Long mừng lắm, chờ nắm đấm chỉ còn cách mũi một khoảng nhỏ, gã phóng người về phía sau làm ra vẻ giống như đã bị dính đòn mà té xuống.
Ðám đông càng reo hò lớn hơn.
Bọn Mãn Ngưu biết Hạng Thiếu Long không dính đòn, đang lấy làm lạ vì sao gã chỉ né mà không đánh, thì thấy gã đã lùi liền sáu bước, ngã người về sau, té vào lòng của hoàng hậu bar rượu Châu Hương Mi đang ngồi trên ghế.
Châu Hương Mi giật mình la oai oái.
Hạng Thiếu Long thét lớn một tiếng, đứng thẳng người dậy, tay phải thừa cơ bẹo má Châu Hương Mi, bật người dậy, gã mượn lực eo phóng người lên, vừa lúc đó hắc diện thần cũng đang phóng tới, Hạng Thiếu Long không thèm để ý đến hai quyền của đối phương đang tấn công vào lưng mình, đầu gã húc vào bụng đối phương.
Hắc diện thần chưa có cơ hội đánh trúng Hạng Thiếu Long mà đã bị một đòn vào bụng khiến thân hình nặng gần trăm cân của hắn ngã bật ra phía sau, nằm chỏng gọng giữa sàn nhảy.
Hơn hai trăm người trong bar rượu kêu ồ lên.
Bar rượu chợt im ắng xuống, chỉ có tiếng nhạc vang lên từ loa ở bốn góc phòng.
Hạng Thiếu Long như mãnh hổ xuống sơn, lao về phía hắc diện thần đang chổng bốn vó lên trời.
Lúc đó hai tay đấm chuyên nghiệp do hắc diện thần mời đến thấy tình thế bất lợi nên lao ra che phía trước hắc diện thần nghênh đón Hạng Thiếu Long.
Bọn Mãn Ngưu, Tiểu Trương ngoác mồm nhặng xị mà chẳng hề ra tay. Hơn ai hết, họ tin tưởng vào Hạng Thiếu Long.
Cuộc đánh nhau trong chớp mắt đã kết thúc.
Chỉ thấy Hạng Thiếu Long liên tục hạ người xuống né thế công của đối phương, gã chui vào giữa hai tên, một cùi chỏ thúc ngang sang hông một tên, tay phải gạt quyền tên kia, khi tên bên trái ngã xuống đất, gã quay sang tên bên phải, y bị dính hai đòn gối của Hạng Thiếu Long.
Lúc này hắc diện thần cố gắng đứng lên được, khi giải quyết xong tên bên phải, gã đấm một quyền như trời giáng vào mũi hắc diện thần.
Trong tiếng kêu thảm thiết, hắc diện thần máu tươi tuôn ra, ngã vào người của Trịnh Thúy Chi đang chạy tới, thấy cảnh này đám thanh niên nam nữ lại cười ầm lên.
Hạng Thiếu Long cười lớn, chỉ vào bọn người đang đi cùng hắc diện thần, "Nào, cùng lên một lượt!"
Bọn Mãn Ngưu cũng xông ra.
Thúy Chi lồm cồm bò dậy, rít lên, "Hạng Thiếu Long, anh ngon lắm! Tôi sẽ cho anh biết tay !"
Hạng Thiếu Long lúc này cũng không thèm để ý đến cô ả, anh bước đến chỗ của hoàng hậu bar rượu Châu Hương Mi, anh kéo cô đứng dậy ra ngoài quán rượu.
"Ðưa người ta đi đâu vậy ?" Châu Hương Mi phụng phịu.
Hạng Thiếu Long ôm ả đặt lên chỗ ngồi trên xe, cười đáp, "Ðương nhiên là về nhà rồi, anh làm sao đủ tiền thuê khách sạn chứ."
***
"Reng..."
Vốn là một người được huấn luyện nghiêm khắc, Hạng Thiếu Long tỉnh dậy, cầm lấy điện thoại.
Từng tiếng của Thúy Chi vang lên trong tai gã, "Ðội trưởng Hạng, anh có mười lăm phút để chuẩn bị, xe của đội hiến binh đang chờ anh ở ngoài cổng."
Hạng Thiếu Long xoa lưng, hậu quả của cuộc chiến trên giường với Châu Hương Mi tối qua, gã lo lắng hỏi, "Em dọa anh à? Ðánh nhau mà làm gì gây chuyện lớn đến thế?"
Thúy Chi lạnh lùng đáp, "Ai nói có liên quan đến chuyện đánh nhau, đó là học viện khoa học yêu cầu được kiểm tra người có thể lực khỏe nhất ở đây, tối qua tôi thấy anh mạnh mẽ như thế, thể lực kinh người như thế, nên đã tiến cử anh cho chỉ huy, chỉ huy cũng đã ký lệnh rồi đây."
Hạng Thiếu Long biết cô ả lấy việc công để trả thù việc tư, anh bực bội nói, "Nhưng hôm nay tôi vẫn còn nghỉ phép cơ mà!"
"Ðội trưởng Hạng của tôi ơi, không có nhiệm vụ thì mới nghỉ phép, hai mươi bốn giờ của quân nhân đều thuộc nhà binh cả," Trịnh Thúy Chi cười nói.
Hạng Thiếu Long hận không thể bóp chết được cô ả, nhưng miệng vẫn than rằng, "Tối hôm qua anh mạnh như thế là bởi vì em, em không biết thật hay không biết giả vậy ?"
Hương Mi ngẩng đầu lên nũng nịu hỏi, "Anh đang nói chuyện với ai thế?"
Hạng Thiếu Long đưa tay ra hiệu cho cô ả im miệng.
Trong điện thoại chợt im lặng, lúc sau có tiếng thỏ thẻ, "Anh cứ lừa người ta!"
Hạng Thiếu Long vừa đưa tay ra hiệu cho Hương Mi im lặng, gã uốn ba tấc lưỡi. "Anh làm sao có thể lừa em được chứ, Hạng Thiếu Long này ngày đêm đều nhớ đến em, chỉ là không nói ra thôi ! Em không biết đó! Em..."
Thúy Chi cắt ngang, "Ðược rồi! Chuyện này nói sau nhé ! Chắc là anh chỉ biến thành một con chuột thí nghiệm trong một ngày thôi, lần sau tôi sẽ tìm kẻ khác."
Phụp một tiếng, Thúy Chi gác điện thoại.
Xe của học viện khoa học đang dừng trước cổng, Hạng Thiếu Long bị bốn viên hiến binh dẫn ra rồi đẩy lên xe như một tên phạm nhân, giao cho cảnh vệ của sở nghiên cứu, gã lập tức được dẫn tới một căn phòng đầy máy móc, sau khi kiểm tra toàn thân, vị bác sĩ ký tên, rồi cô y tá đưa anh ra phòng ngoài.
Nằm trên giường đẩy, Hạng Thiếu Long ngoác mồm cãi, "Tôi không phải là bệnh nhân, tôi có thể đi được cơ mà."
Cô y tá rõ ràng rất thích anh, vừa đi vừa cúi đầu cười nói, "Hãy ngoan ngoãn làm một đứa trẻ đi, không những tôi biết anh không phải là một bệnh nhân, mà còn biết anh mạnh hơn trâu nữa."
Hạng Thiếu Long vẫn không đổi nết, tính mê gái trỗi dậy, nói, "Này, cô tên là gì, làm sao có thể tìm được cô?"
Cô y tá lườm gã, không thèm trả lời.
Sau khi qua mấy khúc quanh, cô y tá đẩy gã tới một thang máy.
Tám nhân viên cảnh vệ đang đứng ngay giữ cửa, chờ tiếp nhận Hạng Thiếu Long.
Hạng Thiếu Long lo lắng, đây rốt cuộc là cuộc thí nghiệm gì? Tại sao phòng thí nghiệm lại nằm dưới hầm của học viện khoa học?
Thang máy xuống ít nhất là mười tầng mới dừng lại.
Hạng Thiếu Long lại được mấy nhân viên cảnh vệ đó đẩy ra, sau mấy lớp cửa thì đến được căn phòng rộng lớn.
Hạng Thiếu Long nhìn quanh quất, gã mất hồn ngồi dậy.
Chỉ thấy ở góc phòng có một vật hình dáng như một chiếc lò làm bằng hợp kim to sừng sững, hiện ra trước mắt.
Trong phòng chứa đầy các loại máy móc, giống như trong khoang của một phi thuyền không gian. Hơn một trăm nam nữ nhân viên nghiên cứu mặc blouse trắng đang tất bật điều khiển các loại máy móc. Hai bên căn phòng chia thành hai tầng, tầng của trần phía trên cao được làm bằng thủy tinh, lại có rất nhiều nhân viên nghiên cứu đang ngồi trước các thiết bị điện tử, phía ngoài có người đang đứng chỉ trỏ về phía gã.
Hạng Thiếu Long bắt đầu mơ hồ, "Trời ơi! Chuyện gì thế này ? Chắc chắn đây không phải là một trò chơi rồi."
Hai nhân viên nghiên cứu, một nam một nữ đến bên anh, người đàn ông cười, "Tôi là tiến sĩ Phương Diên, cô ta là tiến sĩ Tạ Chi Mẫn, là trợ lý của viện trưởng Mã Khắc, tổng công trình sư thiết kế nên cỗ máy thời gian này."
Hạng Thiếu Long đứng dậy, "Chuyện gì thế này ? Ít nhất cũng cho tôi biết rằng tôi đến đây để làm gì chứ ?"
Tiến sĩ Tạ Chi Mẫn, một người có dáng vẻ hơi giống một bà cô già cổ hủ, nghiêm khắc nói, "Yên tâm đi! Tất cả đều rất an toàn, về chuyện cụ thể, viện trưởng Mã sẽ chính miệng nói với anh."
"Ðội trưởng Hạng có thể trở thành người đầu tiên thử nghiệm chiếc máy thời gian này, anh nên cảm thấy vinh dự mới phải. Nào !" tiến sĩ Phương Diên nói.
Hạng Thiếu Long lắc đầu cười thiểu não, gã miễn cưỡng bước theo họ đến cỗ máy thật to lớn đó.
"ôi trời! Chẳng biết rồi chuyện gì sẽ xảy ra đây."
Hạng Thiếu Long nằm trong chiếc hòm bằng kim loại, tay, chân, eo và cổ gã bị dây đai buộc chặt lại, anh đã trở thành một vật thí nghiêm.
Ðang nguyền rủa Trịnh Thúy Chi, định sau khi làm thí nghiệm xong sẽ chơi lại cô ả một vố, một người đàn ông tóc bạc phơ, mắt đeo kính lão cúi xuống nhìn anh, cười, "Tôi là viện trưởng Mã Khắc, đội trưởng Hạng có cảm giác như thế nào ?"
Hạng Thiếu Long lạnh nhạt nói, "Cảm giác giống như một con vật sắp bị đem ra mổ thịt, không biết đây là mổ heo hay mổ bò."
Viện trưởng Mã cười khan, "Ðội trưởng Hạng thật biết nói đùa!" dừng một lát lại nói tiếp, "Anh hiểu rõ giai đoạn nào nhất trong lịch sử dân tộc của chúng ta?"
Hạng Thiếu Long ngạc nhiên, "Chuyện ấy có liên quan gì đến cuộc thí nghiệm này ?"
Viện trưởng Mã có vẻ không vui, "Hãy trả lời tôi trước đã."
Hạng Thiếu Long than mình xui rủi, chỉ muốn nói bừa cho qua chuyện, sau một lát nghĩ ngợi, gã trả lời, "Tôi biết không nhiều về lịch sử, gần đây tôi có xem bộ phim điện ảnh Tần Thủy Hoàng, tôi rất hâm mộ Cung A Phòng và cuộc sống phóng túng của ông ta, tôi cũng vừa mới đọc qua mấy cuốn sách về thời Chiến Quốc... "
viện trưởng Mã vội vàng nói, "ô, vậy là được rồi, đó là thời đế quốc đại Tần, năm 246 trước công nguyên, tức là Tần Thủy Hoàng đã lên ngôi được một năm," sau đó lập lại thời gian này vào chiếc micro nhỏ đang gắn ở cổ áo.
Hạng Thiếu Long ngạc nhiên hỏi, "Trời ơi, ông định làm gì?"
Viện trưởng Mã trở nên vui mừng, đưa tay vuốt má Hạng Thiếu Long, mỉm cười nói, "Này anh bạn, anh không biết là anh may mắn như thế nào đâu, anh đã trở thành người đầu tiên trong lịch sử quay về quá khứ đấy."
Hạng Thiếu Long không hiểu gì cả nên hỏi lại, "ông..."
Viện trưởng Mã không hề để ý đến lời anh, ông nói với vẻ vui mừng, "Anh có xem bộ phim truyền hình dài tập “Đường hầm thời gian” hay không ? Anh xem này, phía trước là đường hầm thời gian vĩ đại, điều này không còn là một giấc mơ nữa, mà là hiện thực, tôi sắp có thể thay đổi tất cả những quan niệm của con người về thời gian..."
Hạng Thiếu Long nằm trong hòm, đương nhiên chẳng thấy gì, gã cố gắng giãy dua, "Ðừng có nói đùa nữa, hãy cho tôi biết là ở đây đang làm thí nghiệm gì?"
Viện trưởng Mã vẫn vui vẻ, ông thao thao bất tuyệt nói, "Tí nữa anh sẽ được đưa vào trong lò thời gian, chỉ cần tôi nhấn nút, phản ứng của khí hydro trong lò sẽ diễn ra trong vòng ba mươi sáu tiếng đồng hồ, tích lũy đủ năng lượng, nhiệt lượng hạt nhân trong lò sẽ tạo ra một lỗ đen năng lượng, phá vỡ thời gian, lúc đó bộ phận nhập từ trường sẽ đưa anh về thế giới trước công nguyên, anh nói xem, đây là một chuyện kỳ diệu biết bao."
Hạng Thiếu Long đổ mồ hôi lạnh, gã nhìn nhà khoa học chẳng khác gì một kẻ điên rồ ấy, "ông không nói đùa đấy chứ!"
Viện trưởng Mã nói, "Ðương nhiên là không phải đùa, tôi đã thí nghiệm thành công với hai mươi đôi chuột bạch, hai cặp khỉ, sau đó đã đưa chúng trở về an toàn, đáng tiếc chúng không thể nói với tôi rằng chúng đến đâu và có cảm giác gì Cho nên mới nhờ bộ quốc phòng tiến cử cho tôi một chiến sĩ có thể lực tốt nhất để làm thí nghiệm, người đó chính là anh, Hạng Thiếu Long."
Hạng Thiếu Long hoảng sợ la lên, "Tôi không đồng ý, tôi phải rời khỏi quân đội ngay bây giờ."
Viện trưởng Mã có vẻ không vui, "Ðừng lo lắng, anh chỉ cần dừng lại ở đó không đến mười giây, cũng giống như nằm mơ vậy, tôi chỉ cần anh nhớ lại chuyện xảy ra trong giấc mộng đó là được rồi."
Khi Hạng Thiếu Long vẫn đang ngoác mồm chống cự, một nhân viên đến chích cho gã một mũi thuốc mê. Khi gã dần dần chìm vào cơn mê, nắp hòm đóng lại, chiếc hòm rắn chắc làm bằng hợp kim bắt đầu lắc lư xuyên qua cánh cửa tròn của lò thời gian vào trong.
Tất cả các máy móc trong phòng thí nghiệm lập tức hoạt động, vô số đèn chỉ thị chớp tắt, gần bốn trăm nhân viên làm việc trong phòng chú ý cao độ đến công việc của mình.
Gần một tiếng đồng hồ chậm chập trôi qua.
Viện trưởng Mã Khắc, người chỉ huy cuộc thí nghiệm này càng lúc càng hưng phấn.
Thời khắc cuối cùng đã đến, phòng thí nghiệm bắt đầu một cuộc đếm lùi từ một trăm.
"Sáu mươi, năm mươi chín, năm mươi tám..."
Còi cảnh báo chợt vang lên.
Tiếng của nhân viên phụ trách giám sát toàn cảnh lo lắng vang lên, "Năng lượng trong lò phản ứng thời gian tăng lên bất thường, viện trưởng Mã hãy chỉ thị xem có cần tắt năng lượng hay không ?"
"Bốn mươi tám, bốn mươi bảy... "
Tất cả các nhân viên đều nhìn về hướng viện trưởng Mã.
"Ba mươi chín, ba mươi tám, ba mươi bảy... "
Viện trưởng Mã đọc chỉ số năng lượng đang tăng lên một cách bất thường trong lò, mồ hôi trán ông rịn ra, sau một lát do dự, ông khoát tay phát ra mệnh lệnh, "Gấp rút thực hiện bước thứ năm, lập tức chấp hành !"
Bỗng từ trong lò có một tiếng ầm vang lên, tiếp theo là cả phòng thí nghiệm rung chuyển, lò thời gian nổ tung, mảnh vụn văng tứ phía.
Khi không ai kêu kịp một tiếng, cả phòng thí nghiệm dưới lòng đất sâu sập xuống, một mảnh vụn cũng không còn, đương nhiên không ai còn sống.


Chữ ký của dragonblack
Người khóc chắc quái gì đã khổ !
Tui cười nhưng lệ chảy trong tim.

Cũ 17-10-2011   #2
Ảnh thế thân của dragonblack
dragonblack
Chưa kích hoạt
Gia nhập: 14-09-2011
Bài viết: 23
Điểm: 1
L$B: 1.663
Tâm trạng:
dragonblack đang offline
 
Tầm Tần Ký - Hồi 2 : Người đẹp thời cổ


Hạng Thiếu Long đột nhiên tỉnh dậy, toàn thân ê ẩm, gã phát hiện ra mình đang rơi từ trên cao xuống.
"ầm."
Gã rơi xuống ngay một mái nhà, rồi từ trên mái nhà rơi xuống đất đè lên một người, người ấy kêu lên thảm thiết, rồi tiếng xương cốt gãy vang lên.
Tiếp theo gã chỉ nghe được tiếng kêu thất thanh của một người con gái, gã mơ hồ nhìn thấy một người con gái lưng trần chạy ra ngoài, sau đó ngất đi. Không biết bao nhiêu ngày, trong lúc mơ hồ, gã cảm thấy có một người con gái đang chăm sóc thay quần áo cho mình, băng bó vết thương, cho gã uống sữa dê.
Cuối cùng vào một đêm nọ, Hạng Thiếu Long tỉnh dậy.
"Trời ơi! Ðây là đâu?"
Gã đang nằm trên chiếc chiếu mềm mại, trên tường có một ngọn đèn dầu. ánh sáng mờ mờ giúp gã có thể thấy được đây là một căn nhà vách đắp với cỏ, mái lợp ngói, rộng khoảng mười mét vuông, trên tường còn treo một cái nón, ngoài ra ở góc phòng có một cái lò nguội lạnh, bên cạnh để đầy nào là lò, chậu, chén, đũa, những vật dụng làm bếp thời cổ, chỉ có thể thấy được những cỗ quan tài đặt ở nhà bảo tàng, bên cạnh là vài chiếc hòm lớn nhỏ, trên chiếc hòm có đặt một tấm kiềng bằng đồng.
Hạng Thiếu Long lạnh người. Lão viện trưởng điên rồ lại nói chỉ cần mười giây thì đưa gã trở về, tại sao đến bây giờ gã vẫn còn trong cái chỗ quỷ quái này, chẳng lẽ gã đã đến quê của Tần Thủy Hoàng ở thời điểm trước công nguyên rồi hay sao.
Có tiếng bước chân.
Hạng Thiếu Long nhìn cánh cửa gỗ, tim đập thình thịch, anh mong rằng đây chỉ là một phần của cuộc thí nghiệm, là một trò chơi ác của lão họ Mã điên rồi kia.
Cánh cửa gỗ bật mở ra.
Một người đẹp mặc áo gai thô ráp như trong phim cổ trang xuất hiện, trên đầu đội khăn đỏ, phía trước trán hai lọn tóc rẽ qua hai bên về phía sau, được tết thành hai chiếc bím. Trên tay cầm một cái bầu, chân mang giày cỏ đang khẽ kháng bước vào.
Gương mặt cô xinh xắn, thân hình thon thả, đôi mắt linh hoạt nheo nheo nhìn Hạng Thiếu Long đang há hốc ngắm cô, cô giật mình, suýt tí nữa buông tay làm rơi chiếc bầu, vội vàng đặt xuống, cô cúi người quỳ xuống, đưa tay sờ trán của gã, cô lại liếng thoắng nói một tràng, trên mặt lộ vẻ vui mừng.
Hạng Thiếu Long kêu thầm trong bụng, "Tiêu rồi!" rồi ngất đi.
ánh nắng chói vào mắt, khiến gã tỉnh dậy, trong phòng yên lặng chẳng có ai.
Lần này gã đã tỉnh táo hơn lần trước. Thêm nữa là bởi tính tình lạc quan của gã, nên gã đã quên hết mọi thứ, gã lồm cồm bò dậy.
Gã mới phát hiện mình mặc một bộ đồ thời cổ có hai hàng nút, trông rất kỳ quái, cổ áo từ sau gáy kéo ra từ trái sang phải buông xuống, phía dưới mặc một chiếc quần ngắn trông như chiếc váy, thật khó coi.
Hạng Thiếu Long cố gắng không để ý đến tình cảnh của mình, gã nhìn quanh quất, chỉ thấy trên mái nhà có dấu vết được lợp lại, gã nhớ lần trước rơi từ trên không trung xuống, đã đè lên một người đàn ông, người đó sống hay chết?
Mình đã làm bị thương người khác, tại sao người thiếu nữ xinh đẹp thời cổ ấy vẫn đối xử tốt với mình !
Gã cố nén những thắc mắc của mình, gượng ngồi dậy.
Trời đất xoay chuyển, một lúc sau gã mới dựa trước cửa sổ, tay nắm chặt cửa để giữ cho thân mình. ánh nắng mặt trời từ phía bên ngoài chiếu vào giúp gã đỡ hơn một chút.
Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Cuộc thí nghiệm quỷ quái này đã xảy ra vấn đề gì? Tại sao gã vẫn chưa quay về?
Phải chăng gã sẽ mãi mãi không quay về được? Bạn bè của gã sẽ lo lắng lắm đây. Có lẽ gã sẽ không trả đũa được Trịnh Thúy Chi.
Hạng Thiếu Long đau khổ muốn khóc rống lên.
Thời tiết nóng như thế này, phải chi có một lon nước ngọt thì thật là tốt.
Gã đưa mắt nhìn ra ngoài, một màu xanh, bầu trời trong xanh lạ thường, từng cụm mây trắng như bông đang trôi nhẹ lững lờ.
Hạng Thiếu Long giật mình, gã biết mình đã quay về quá khứ, nếu không làm sao có thể có một khoảng không trong xanh như thế.
Các vết thương trên tay chân gã bắt đầu kéo da non, nó lành rất nhanh.
Sau một hồi than khổ, Hạng Thiếu Long cảm thấy thể lực của mình mau chóng hồi phục, gã bắt đầu cảm thấy tò mò.
Phía bên ngoài là thế giới như thế nào? Gã phải chăng thật sự có thể tìm ra bạo chúa Tần Thủy Hoàng như trong phim đã mi êu tả hay không ?
Gã đẩy cửa bước ra ngoài, thì ra trong một tiểu cốc thanh tịch, một dòng suối nhỏ chảy quanh phía sau nhà ra ngoài cốc, tiếng hát của con gái vọng đến từ bên phải dòng suối. Bên trái là một rừng dâu, có lẽ đây là một nơi nuôi tằm.
Nhớ lại người con gái xinh đẹp mặc áo vải thời cổ, Hạng Thiếu Long cảm thấy khỏe khoắn cả người, gã lần theo tiếng hát mà đi.
Người con gái ấy thân hình trắng trẻo, cô đang giặt đồ bên bờ suối, dáng vẻ rất yêu kiều, cô đang ngân nga một giai điệu nào đó.
Cô có nước da trắng trẻo, váy cô vén lên eo, đôi chân dài tròn lẳng, quả thật cô xinh đẹp như tranh vẽ, gã bước tới bên cạnh, nào ngờ bước chân không vững, lại bước đến chỗ trơn của bờ suối nên lăn đùng xuống dòng suối.
Thiếu nữ xinh đẹp giật mình, cô lao xuống nước kéo gã lên.
Hạng Thiếu Long lồm cồm bò dậy, thiếu nữ ấy vừa lao đến, kịp chụp lấy tay hắn, cô ghé vai vào đỡ hắn lên.
Hạng Thiếu Long thừa cơ dựa vào thân thể thơm tho ấy.
Cô gái lo lắng nói một tràng.
Hạng Thiếu Long lần này lanh trí hơn nhiều, gã cố gắng nghe và hiểu được một nửa, tiếng nói của cô có lẽ là phương ngôn khó hiểu của vùng Hà Bắc hoặc Sơn Tây nào đó, đại khái nàng trách gã chưa khỏe mà đã chạy ra ngoài, vì thế trong lòng cảm kích lắm.
"Ða tạ tiểu thư."
Thiếu nữ ấy ngẩn người, trợn mắt nhìn hắn, "Người từ đâu tới?"
Câu này có vẻ khó hiểu, nhưng Hạng Thiếu Long cũng có vẻ đoán được, lập tức im mồm, gã có thể nói gì đây?
Chẳng lẽ bảo với nàng rằng mình là người của thế kỉ XXI đến đây bằng cỗ máy thời gian hay sao? Hai người vẫn đứng trong dòng nước.
Thiếu nữ thấy Hạng Thiếu Long đang hau háu nhìn thân thể lồ lộ của mình, cô đỏ mặt, cô bỗng quên ngay câu hỏi, vội vàng đỡ gã lên bờ. Hạng Thiếu Long mừng lắm, xem ra thiếu nữ của thời này còn cởi mở hơn phụ nữ của thế kỉ XXI, những cái gọi là không ra khỏi khuê phòng ba bước, bị đàn ông thấy được thân thể thì phải gả cho người đó, đều là đặt điều, hoặc là những chuyện do bọn nhà nho cổ hủ đặt ra sau này.
Xem ra, dù cho tạm thời không quay về được thế kỉ XXI, cuộc sống vẫn còn có chỗ thú vị lắm.
Thay quần áo khô xong, Hạng Thiếu Long và thiếu nữ ấy ngồi xuống chiếu, ăn cơm, trong bữa cơm còn có rau đắng và thịt dê cùng với món tàu hủ.
Không biết có phải là vì đói bụng hay không, Hạng Thiếu Long ăn rất ngon miệng, gã cảm thấy món ăn ở đây đều ngon hơn món vịt quay Bắc Kinh hoặc món Hamburger nhiều.
Thiếu nữ xinh đẹp vừa ăn vừa thích thú nhìn gã.
Hạng Thiếu Long cảm thấy nơi đây thật vắng vẻ, chẳng có nhà cửa hay người khác, không biết vì sao cuộc sống của cô ta lại đầy đủ như thế này, chẳng phải thời cổ tốt hơn thời hiện đại hay sao?
Thiếu nữ ấy thỏ thẻ mấy câu.
Thiếu nữ ấy lặp lại vài lần nữa, thì ra nàng bảo hắn sao cao lớn đến thế, nàng chưa bao giờ gặp người cao to như hắn.
Gã cười thầm vì con người ở thời này tất sẽ rất nhỏ bé, gã thuận miệng hỏi, "Cô tên là gì?"
Thiếu nữ ấy lắc đầu tỏ vẻ không hiểu, gã lập lại thêm mấy lần, nàng rằng, "Người trong thôn Tang Lâm đều gọi nô gia là Mỹ Tàm Nương."
Lần này đến lượt Hạng Thiếu Long không hiểu, đến lúc này, hai người thích thú cười lên. Vì thế Hạng Thiếu Long cũng nói tên mình ra. Câu chuyện cứ thế tiếp diễn, chẳng ai muốn ngừng lại, cho đến khi Hạng Thiếu Long hiểu được tám phần phương ngôn của thiếu nữ ấy, gã mới hỏi về chuyện mình đã rơi từ trên không trung xuống mái nhà hôm ấy.
Mỹ Tàm Nương mặt đỏ ửng bảo, "Kẻ hôm đó công tử đè chết là một tên ác bá ở thôn bên tên gọi Tiêu Ðộc, y đã theo dõi nô gia từ thị tập đến đây, toan cưỡng bức nô gia, may sao công tử từ trên trời rơi xuống đè chết y. Nô gia đã mang xác y vùi trong rừng dâu."
Dừng một hồi, tai nàng đỏ lựng lên, nàng cúi đầu e thẹn, "Nô gia được gả cho hai anh em, nhưng đã bị ép ra trận, đã bị giết ở trận Trường Bình."
Cuộc chiến Trường Bình là một cuộc chiến nổi tiếng giữa Tần quốc và Triệu quốc trong lịch sử, trong trận này, tướng của Tần quốc là Bạch Khởi đã chôn sống bốn chục vạn quân Triệu.
Hạng Thiếu Long vội hỏi, "Chuyện này xảy ra bao lâu rồi?"
Mỹ Tàm Nương sụt sịt đáp, "Ðã chín năm rồi."
Cuộc chín Trường Bình xảy ra vào năm 260 trước công nguyên, đây là chẳng là năm 25 1 trước công nguyên hay sao? Lão viện trưởng họ Mã điên rồ kia muốn đưa gã về năm 246 trước công nguyên, tức năm Tần Thủy Hoàng đăng cơ, giờ đây vẫn còn thiếu năm năm, có thể nói tương đối chính xác.
Hạng Thiếu Long giật mình hỏi, "Ðây là đâu?"
Mỹ Tàm Nương nũng nịu, "Người ta chẳng phải nói rồi hay sao. Ðây là thôn Tang Lâm kia mà!"
Hạng Thiếu Long nói, "Phải chăng đây là xứ của Triệu quốc?"
Mỹ Tàm Nương lắc đầu, "Nô gia chẳng hiểu người nói gì? Nô gia chỉ biết chuyện trong thôn Tang Lâm, tin tức về cái chết của hai người chồng nô gia đều là do người thị tập kể lại."
Hạng Thiếu Long ngạc nhiên hỏi, "Nàng quả thật có một lúc hai người chồng ư?"
Mỹ Tàm Nương cũng ngạc nhiên, "Ðương nhiên là thật rồi!"
Hạng Thiếu Long nghĩ bụng tuy bảo rằng đã đọc vài cuốn sách về thời Chiến Quốc, nhưng chẳng mấy hiểu rõ về phong tục của thời này, gã chỉ hỏi, "Nàng chưa sinh con cho họ sao?"
Mỹ Tàm Nương buồn bã đáp, "Sau khi hai người cha của đứa con ra trận, nô gia sống rất cực khổ, đứa con cũng mắc bệnh mà chết, sau này nô gia biết cách nuôi tằm nên cuộc sống mới tạm ổn."
Hạng Thiếu Long chặc lưỡi tiếc rẻ, người đẹp thường khổ.
Mỹ Tàm Nương hạ giọng nói, "Mỗi ngày nô gia đều ngửa mặt cầu trời ban cho một người chồng mới, trong lúc người ta đau khổ nhất, trời già đoái thương đã ban chàng cho nô gia, nô gia thật vui mừng quá đỗi, sau này chàng chính là trượng phu của Tàm Nương."
Hạng Thiếu Long nghe xong há hốc mồm trợn tròn mắt, nhưng như thế cũng tốt, không cần phải hao hơi tổn sức để giải thích nguồn gốc của mình. "Hấy, e rằng phải sống dựa vào cô nàng mới xong."
Chỉ một chớp mắt, gã đã đến năm 251 trước công nguyên, Tần Thủy Hoàng vẫn chưa đoạt được Hàm Ðan của nước Triệu, giả sử mình có thể giúp ông ta, vậy ngày sau ông lên ngôi hoàng đế, mình sẽ đường mây rộng bước, muốn mưa được mưa, muốn gió được gió, muốn bao nhiêu gái đẹp cũng có hay sao? Nghĩ tới đó, gã cảm thấy ngứa ngáy trong lòng, hỏi, "Nàng có biết đường đến Hàm Ðan hay không ?"
Mỹ Tàm Nương bối rối gật đầu, tiếp đó sắc mặt nàng trắng bệch, nàng run run hỏi, "Chàng phải chăng muốn rời khỏi nơi đây ?"
Hạng Thiếu Long ngồi dậy, ôm lưng nàng, dịu dàng nói, "Ðừng sợ! Dù tới nơi đâu, ta cũng đem nàng theo bên cạnh."
Mỹ Tàm Nương vui mừng, "Thật chứ !"
Hạng Thiếu Long thì thầm vào tai nàng, "Ðương nhiên là thật rồi!"
Hai người chồng trước của Mỹ Tàm Nương vốn là những kẻ thô kệch lỗ mãng, nàng chưa bao giờ được âu yếm như thế này, nàng nũng nịu nói, "Ngày mai khi đến thị tập, thiếp sẽ hỏi người ta đường đến Hàm Ðan cho chàng."
Hạng Thiếu Long hỏi, "Cái gã Tiêu Ðộc đã... đã cái gì nàng chưa?"
Mỹ Tàm Nương cúi đầu đáp, "Hắn chỉ vừa cởi áo nô gia, vẫn chưa... "
Nói tới đó nàng đã im bặt.
Hạng Thiếu Long chưa bao giờ gặp qua một thiếu nữ xinh đẹp dịu dàng dễ bảo như vậy, gã lập tức trổ ngón nghề của mình, trong chốc lát cả hai xuân tình lai láng.
Hạng Thiếu Long cảm thấy mũi nhột nhạt nên hắt xì hơi, gã tỉnh dậy, thì ra Mỹ Tàm Nương dùng lá dâu trêu đùa hắn.
Trời vẫn chưa sáng, Mỹ Tàm Nương thỏ thẻ nói, "Thiếu Long này, chúng ta phải đến thị tập thôi !"
Mỹ Tàm Nương đưa một bộ quần áo cho Hạng Thiếu Long, "Ðây là bộ quần áo nô gia đã may cho chàng lúc chàng còn hôn mê, mặc vào chắc là đẹp lắm đấy."
Nàng giúp Hạng Thiếu Long mặc bộ quần áo vào, trông cũng rất vừa vặn, tuy bằng vải thô nhưng cũng rất đẹp. Mỹ Tàm Nương khen, "Mỹ Tàm Nương chưa bao giờ thấy được một người đàn ông nào trên đời đẹp như chàng!" nói rồi dùng sợi dây vải cột búi tóc đã dài của gã lên cao.
Sau khi chải đầu rửa mặt xong, cả hai vội vã lên đường.
Hạng Thiếu Long vai mang một bao phục đầy tơ tằm, lưng dắt sài đao, chân mang giày cỏ bước theo Mỹ Tàm Nương ra ngoài sơn cốc để đi vào thế giới cổ đại cách đây hơn hai ngàn năm.


Chữ ký của dragonblack
Người khóc chắc quái gì đã khổ !
Tui cười nhưng lệ chảy trong tim.

Cũ 17-10-2011   #3
Ảnh thế thân của dragonblack
dragonblack
Chưa kích hoạt
Gia nhập: 14-09-2011
Bài viết: 23
Điểm: 1
L$B: 1.663
Tâm trạng:
dragonblack đang offline
 
Tầm Tần Ký - Hồi 2 : Người đẹp thời cổ

Tầm Tần Ký - Hồi 2 : Người đẹp thời cổ


Hạng Thiếu Long đột nhiên tỉnh dậy, toàn thân ê ẩm, gã phát hiện ra mình đang rơi từ trên cao xuống.
"ầm."
Gã rơi xuống ngay một mái nhà, rồi từ trên mái nhà rơi xuống đất đè lên một người, người ấy kêu lên thảm thiết, rồi tiếng xương cốt gãy vang lên.
Tiếp theo gã chỉ nghe được tiếng kêu thất thanh của một người con gái, gã mơ hồ nhìn thấy một người con gái lưng trần chạy ra ngoài, sau đó ngất đi. Không biết bao nhiêu ngày, trong lúc mơ hồ, gã cảm thấy có một người con gái đang chăm sóc thay quần áo cho mình, băng bó vết thương, cho gã uống sữa dê.
Cuối cùng vào một đêm nọ, Hạng Thiếu Long tỉnh dậy.
"Trời ơi! Ðây là đâu?"
Gã đang nằm trên chiếc chiếu mềm mại, trên tường có một ngọn đèn dầu. ánh sáng mờ mờ giúp gã có thể thấy được đây là một căn nhà vách đắp với cỏ, mái lợp ngói, rộng khoảng mười mét vuông, trên tường còn treo một cái nón, ngoài ra ở góc phòng có một cái lò nguội lạnh, bên cạnh để đầy nào là lò, chậu, chén, đũa, những vật dụng làm bếp thời cổ, chỉ có thể thấy được những cỗ quan tài đặt ở nhà bảo tàng, bên cạnh là vài chiếc hòm lớn nhỏ, trên chiếc hòm có đặt một tấm kiềng bằng đồng.
Hạng Thiếu Long lạnh người. Lão viện trưởng điên rồ lại nói chỉ cần mười giây thì đưa gã trở về, tại sao đến bây giờ gã vẫn còn trong cái chỗ quỷ quái này, chẳng lẽ gã đã đến quê của Tần Thủy Hoàng ở thời điểm trước công nguyên rồi hay sao.
Có tiếng bước chân.
Hạng Thiếu Long nhìn cánh cửa gỗ, tim đập thình thịch, anh mong rằng đây chỉ là một phần của cuộc thí nghiệm, là một trò chơi ác của lão họ Mã điên rồi kia.
Cánh cửa gỗ bật mở ra.
Một người đẹp mặc áo gai thô ráp như trong phim cổ trang xuất hiện, trên đầu đội khăn đỏ, phía trước trán hai lọn tóc rẽ qua hai bên về phía sau, được tết thành hai chiếc bím. Trên tay cầm một cái bầu, chân mang giày cỏ đang khẽ kháng bước vào.
Gương mặt cô xinh xắn, thân hình thon thả, đôi mắt linh hoạt nheo nheo nhìn Hạng Thiếu Long đang há hốc ngắm cô, cô giật mình, suýt tí nữa buông tay làm rơi chiếc bầu, vội vàng đặt xuống, cô cúi người quỳ xuống, đưa tay sờ trán của gã, cô lại liếng thoắng nói một tràng, trên mặt lộ vẻ vui mừng.
Hạng Thiếu Long kêu thầm trong bụng, "Tiêu rồi!" rồi ngất đi.
ánh nắng chói vào mắt, khiến gã tỉnh dậy, trong phòng yên lặng chẳng có ai.
Lần này gã đã tỉnh táo hơn lần trước. Thêm nữa là bởi tính tình lạc quan của gã, nên gã đã quên hết mọi thứ, gã lồm cồm bò dậy.
Gã mới phát hiện mình mặc một bộ đồ thời cổ có hai hàng nút, trông rất kỳ quái, cổ áo từ sau gáy kéo ra từ trái sang phải buông xuống, phía dưới mặc một chiếc quần ngắn trông như chiếc váy, thật khó coi.
Hạng Thiếu Long cố gắng không để ý đến tình cảnh của mình, gã nhìn quanh quất, chỉ thấy trên mái nhà có dấu vết được lợp lại, gã nhớ lần trước rơi từ trên không trung xuống, đã đè lên một người đàn ông, người đó sống hay chết?
Mình đã làm bị thương người khác, tại sao người thiếu nữ xinh đẹp thời cổ ấy vẫn đối xử tốt với mình !
Gã cố nén những thắc mắc của mình, gượng ngồi dậy.
Trời đất xoay chuyển, một lúc sau gã mới dựa trước cửa sổ, tay nắm chặt cửa để giữ cho thân mình. ánh nắng mặt trời từ phía bên ngoài chiếu vào giúp gã đỡ hơn một chút.
Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Cuộc thí nghiệm quỷ quái này đã xảy ra vấn đề gì? Tại sao gã vẫn chưa quay về?
Phải chăng gã sẽ mãi mãi không quay về được? Bạn bè của gã sẽ lo lắng lắm đây. Có lẽ gã sẽ không trả đũa được Trịnh Thúy Chi.
Hạng Thiếu Long đau khổ muốn khóc rống lên.
Thời tiết nóng như thế này, phải chi có một lon nước ngọt thì thật là tốt.
Gã đưa mắt nhìn ra ngoài, một màu xanh, bầu trời trong xanh lạ thường, từng cụm mây trắng như bông đang trôi nhẹ lững lờ.
Hạng Thiếu Long giật mình, gã biết mình đã quay về quá khứ, nếu không làm sao có thể có một khoảng không trong xanh như thế.
Các vết thương trên tay chân gã bắt đầu kéo da non, nó lành rất nhanh.
Sau một hồi than khổ, Hạng Thiếu Long cảm thấy thể lực của mình mau chóng hồi phục, gã bắt đầu cảm thấy tò mò.
Phía bên ngoài là thế giới như thế nào? Gã phải chăng thật sự có thể tìm ra bạo chúa Tần Thủy Hoàng như trong phim đã mi êu tả hay không ?
Gã đẩy cửa bước ra ngoài, thì ra trong một tiểu cốc thanh tịch, một dòng suối nhỏ chảy quanh phía sau nhà ra ngoài cốc, tiếng hát của con gái vọng đến từ bên phải dòng suối. Bên trái là một rừng dâu, có lẽ đây là một nơi nuôi tằm.
Nhớ lại người con gái xinh đẹp mặc áo vải thời cổ, Hạng Thiếu Long cảm thấy khỏe khoắn cả người, gã lần theo tiếng hát mà đi.
Người con gái ấy thân hình trắng trẻo, cô đang giặt đồ bên bờ suối, dáng vẻ rất yêu kiều, cô đang ngân nga một giai điệu nào đó.
Cô có nước da trắng trẻo, váy cô vén lên eo, đôi chân dài tròn lẳng, quả thật cô xinh đẹp như tranh vẽ, gã bước tới bên cạnh, nào ngờ bước chân không vững, lại bước đến chỗ trơn của bờ suối nên lăn đùng xuống dòng suối.
Thiếu nữ xinh đẹp giật mình, cô lao xuống nước kéo gã lên.
Hạng Thiếu Long lồm cồm bò dậy, thiếu nữ ấy vừa lao đến, kịp chụp lấy tay hắn, cô ghé vai vào đỡ hắn lên.
Hạng Thiếu Long thừa cơ dựa vào thân thể thơm tho ấy.
Cô gái lo lắng nói một tràng.
Hạng Thiếu Long lần này lanh trí hơn nhiều, gã cố gắng nghe và hiểu được một nửa, tiếng nói của cô có lẽ là phương ngôn khó hiểu của vùng Hà Bắc hoặc Sơn Tây nào đó, đại khái nàng trách gã chưa khỏe mà đã chạy ra ngoài, vì thế trong lòng cảm kích lắm.
"Ða tạ tiểu thư."
Thiếu nữ ấy ngẩn người, trợn mắt nhìn hắn, "Người từ đâu tới?"
Câu này có vẻ khó hiểu, nhưng Hạng Thiếu Long cũng có vẻ đoán được, lập tức im mồm, gã có thể nói gì đây?
Chẳng lẽ bảo với nàng rằng mình là người của thế kỉ XXI đến đây bằng cỗ máy thời gian hay sao? Hai người vẫn đứng trong dòng nước.
Thiếu nữ thấy Hạng Thiếu Long đang hau háu nhìn thân thể lồ lộ của mình, cô đỏ mặt, cô bỗng quên ngay câu hỏi, vội vàng đỡ gã lên bờ. Hạng Thiếu Long mừng lắm, xem ra thiếu nữ của thời này còn cởi mở hơn phụ nữ của thế kỉ XXI, những cái gọi là không ra khỏi khuê phòng ba bước, bị đàn ông thấy được thân thể thì phải gả cho người đó, đều là đặt điều, hoặc là những chuyện do bọn nhà nho cổ hủ đặt ra sau này.
Xem ra, dù cho tạm thời không quay về được thế kỉ XXI, cuộc sống vẫn còn có chỗ thú vị lắm.
Thay quần áo khô xong, Hạng Thiếu Long và thiếu nữ ấy ngồi xuống chiếu, ăn cơm, trong bữa cơm còn có rau đắng và thịt dê cùng với món tàu hủ.
Không biết có phải là vì đói bụng hay không, Hạng Thiếu Long ăn rất ngon miệng, gã cảm thấy món ăn ở đây đều ngon hơn món vịt quay Bắc Kinh hoặc món Hamburger nhiều.
Thiếu nữ xinh đẹp vừa ăn vừa thích thú nhìn gã.
Hạng Thiếu Long cảm thấy nơi đây thật vắng vẻ, chẳng có nhà cửa hay người khác, không biết vì sao cuộc sống của cô ta lại đầy đủ như thế này, chẳng phải thời cổ tốt hơn thời hiện đại hay sao?
Thiếu nữ ấy thỏ thẻ mấy câu.
Thiếu nữ ấy lặp lại vài lần nữa, thì ra nàng bảo hắn sao cao lớn đến thế, nàng chưa bao giờ gặp người cao to như hắn.
Gã cười thầm vì con người ở thời này tất sẽ rất nhỏ bé, gã thuận miệng hỏi, "Cô tên là gì?"
Thiếu nữ ấy lắc đầu tỏ vẻ không hiểu, gã lập lại thêm mấy lần, nàng rằng, "Người trong thôn Tang Lâm đều gọi nô gia là Mỹ Tàm Nương."
Lần này đến lượt Hạng Thiếu Long không hiểu, đến lúc này, hai người thích thú cười lên. Vì thế Hạng Thiếu Long cũng nói tên mình ra. Câu chuyện cứ thế tiếp diễn, chẳng ai muốn ngừng lại, cho đến khi Hạng Thiếu Long hiểu được tám phần phương ngôn của thiếu nữ ấy, gã mới hỏi về chuyện mình đã rơi từ trên không trung xuống mái nhà hôm ấy.
Mỹ Tàm Nương mặt đỏ ửng bảo, "Kẻ hôm đó công tử đè chết là một tên ác bá ở thôn bên tên gọi Tiêu Ðộc, y đã theo dõi nô gia từ thị tập đến đây, toan cưỡng bức nô gia, may sao công tử từ trên trời rơi xuống đè chết y. Nô gia đã mang xác y vùi trong rừng dâu."
Dừng một hồi, tai nàng đỏ lựng lên, nàng cúi đầu e thẹn, "Nô gia được gả cho hai anh em, nhưng đã bị ép ra trận, đã bị giết ở trận Trường Bình."
Cuộc chiến Trường Bình là một cuộc chiến nổi tiếng giữa Tần quốc và Triệu quốc trong lịch sử, trong trận này, tướng của Tần quốc là Bạch Khởi đã chôn sống bốn chục vạn quân Triệu.
Hạng Thiếu Long vội hỏi, "Chuyện này xảy ra bao lâu rồi?"
Mỹ Tàm Nương sụt sịt đáp, "Ðã chín năm rồi."
Cuộc chín Trường Bình xảy ra vào năm 260 trước công nguyên, đây là chẳng là năm 25 1 trước công nguyên hay sao? Lão viện trưởng họ Mã điên rồ kia muốn đưa gã về năm 246 trước công nguyên, tức năm Tần Thủy Hoàng đăng cơ, giờ đây vẫn còn thiếu năm năm, có thể nói tương đối chính xác.
Hạng Thiếu Long giật mình hỏi, "Ðây là đâu?"
Mỹ Tàm Nương nũng nịu, "Người ta chẳng phải nói rồi hay sao. Ðây là thôn Tang Lâm kia mà!"
Hạng Thiếu Long nói, "Phải chăng đây là xứ của Triệu quốc?"
Mỹ Tàm Nương lắc đầu, "Nô gia chẳng hiểu người nói gì? Nô gia chỉ biết chuyện trong thôn Tang Lâm, tin tức về cái chết của hai người chồng nô gia đều là do người thị tập kể lại."
Hạng Thiếu Long ngạc nhiên hỏi, "Nàng quả thật có một lúc hai người chồng ư?"
Mỹ Tàm Nương cũng ngạc nhiên, "Ðương nhiên là thật rồi!"
Hạng Thiếu Long nghĩ bụng tuy bảo rằng đã đọc vài cuốn sách về thời Chiến Quốc, nhưng chẳng mấy hiểu rõ về phong tục của thời này, gã chỉ hỏi, "Nàng chưa sinh con cho họ sao?"
Mỹ Tàm Nương buồn bã đáp, "Sau khi hai người cha của đứa con ra trận, nô gia sống rất cực khổ, đứa con cũng mắc bệnh mà chết, sau này nô gia biết cách nuôi tằm nên cuộc sống mới tạm ổn."
Hạng Thiếu Long chặc lưỡi tiếc rẻ, người đẹp thường khổ.
Mỹ Tàm Nương hạ giọng nói, "Mỗi ngày nô gia đều ngửa mặt cầu trời ban cho một người chồng mới, trong lúc người ta đau khổ nhất, trời già đoái thương đã ban chàng cho nô gia, nô gia thật vui mừng quá đỗi, sau này chàng chính là trượng phu của Tàm Nương."
Hạng Thiếu Long nghe xong há hốc mồm trợn tròn mắt, nhưng như thế cũng tốt, không cần phải hao hơi tổn sức để giải thích nguồn gốc của mình. "Hấy, e rằng phải sống dựa vào cô nàng mới xong."
Chỉ một chớp mắt, gã đã đến năm 251 trước công nguyên, Tần Thủy Hoàng vẫn chưa đoạt được Hàm Ðan của nước Triệu, giả sử mình có thể giúp ông ta, vậy ngày sau ông lên ngôi hoàng đế, mình sẽ đường mây rộng bước, muốn mưa được mưa, muốn gió được gió, muốn bao nhiêu gái đẹp cũng có hay sao? Nghĩ tới đó, gã cảm thấy ngứa ngáy trong lòng, hỏi, "Nàng có biết đường đến Hàm Ðan hay không ?"
Mỹ Tàm Nương bối rối gật đầu, tiếp đó sắc mặt nàng trắng bệch, nàng run run hỏi, "Chàng phải chăng muốn rời khỏi nơi đây ?"
Hạng Thiếu Long ngồi dậy, ôm lưng nàng, dịu dàng nói, "Ðừng sợ! Dù tới nơi đâu, ta cũng đem nàng theo bên cạnh."
Mỹ Tàm Nương vui mừng, "Thật chứ !"
Hạng Thiếu Long thì thầm vào tai nàng, "Ðương nhiên là thật rồi!"
Hai người chồng trước của Mỹ Tàm Nương vốn là những kẻ thô kệch lỗ mãng, nàng chưa bao giờ được âu yếm như thế này, nàng nũng nịu nói, "Ngày mai khi đến thị tập, thiếp sẽ hỏi người ta đường đến Hàm Ðan cho chàng."
Hạng Thiếu Long hỏi, "Cái gã Tiêu Ðộc đã... đã cái gì nàng chưa?"
Mỹ Tàm Nương cúi đầu đáp, "Hắn chỉ vừa cởi áo nô gia, vẫn chưa... "
Nói tới đó nàng đã im bặt.
Hạng Thiếu Long chưa bao giờ gặp qua một thiếu nữ xinh đẹp dịu dàng dễ bảo như vậy, gã lập tức trổ ngón nghề của mình, trong chốc lát cả hai xuân tình lai láng.
Hạng Thiếu Long cảm thấy mũi nhột nhạt nên hắt xì hơi, gã tỉnh dậy, thì ra Mỹ Tàm Nương dùng lá dâu trêu đùa hắn.
Trời vẫn chưa sáng, Mỹ Tàm Nương thỏ thẻ nói, "Thiếu Long này, chúng ta phải đến thị tập thôi !"
Mỹ Tàm Nương đưa một bộ quần áo cho Hạng Thiếu Long, "Ðây là bộ quần áo nô gia đã may cho chàng lúc chàng còn hôn mê, mặc vào chắc là đẹp lắm đấy."
Nàng giúp Hạng Thiếu Long mặc bộ quần áo vào, trông cũng rất vừa vặn, tuy bằng vải thô nhưng cũng rất đẹp. Mỹ Tàm Nương khen, "Mỹ Tàm Nương chưa bao giờ thấy được một người đàn ông nào trên đời đẹp như chàng!" nói rồi dùng sợi dây vải cột búi tóc đã dài của gã lên cao.
Sau khi chải đầu rửa mặt xong, cả hai vội vã lên đường.
Hạng Thiếu Long vai mang một bao phục đầy tơ tằm, lưng dắt sài đao, chân mang giày cỏ bước theo Mỹ Tàm Nương ra ngoài sơn cốc để đi vào thế giới cổ đại cách đây hơn hai ngàn năm.


Chữ ký của dragonblack
Người khóc chắc quái gì đã khổ !
Tui cười nhưng lệ chảy trong tim.

Cũ 17-10-2011   #4
Ảnh thế thân của khanhduongsg
khanhduongsg
-=[ Lâu La ]=-
Gia nhập: 18-02-2011
Bài viết: 53
Điểm: 1
L$B: 2.422
khanhduongsg đang offline
 
Cái truyện này lâu rồi mà giờ post kiếm điểm hả bạn ơi???

Đã khóa chủ đề


Quyền sử dụng
Huynh đệ không được phép tạo chủ đề mới
Huynh đệ không có quyền gửi bài trả lời
Huynh đệ không được phép gửi file-gửi-kèm
Huynh đệ không được phép sửa bài của mình

BB code is Mở
Smilies đang Mở
[IMG] đang Mở
HTML đang Tắt
Chuyển nhanh đến:

 
Copyright © 2002 - 2010 Luongsonbac.club
Thiết kế bởi LSB-TongGiang & LSB-NgoDung
Loading

Múi giờ tính theo GMT +7. Hiện giờ là 17:55
vBCredits v1.4 Copyright ©2007 - 2008, PixelFX Studios
Liên hệ - Lương Sơn Bạc - Lưu trữ  
Page generated in 0,13049 seconds with 15 queries