Hồi 1
Nguy như triêu lộ①
Quảng Lăng tọa lạc ở lưu vực sông Dương Tử, trực thuộc tỉnh Giang Tô, đến triều Tùy tề danh cùng Trường An và Lạc Dương, trở thành một trong ba thủ phủ phồn vinh bậc nhất. Nhân đó được đổi là Giang Đô. Về sau còn trải thêm một lần cải tên, địa danh Dương Châu mới bắt đầu xuất hiện. Từ lúc Ngô vương Phù Sai xây thành đắp đất, Dương Châu trải qua mấy độ thịnh suy. Đến khi Tùy đế Dương Quảng khai mở Đại Vận hà, Dương Châu trở thành mối giao thông then chốt. Thời kỳ thịnh Đường, nghiễm nhiên là nơi hùng phú quán thiên hạ.
Từ Dương Châu đi quá một chút lên hướng Bắc là tới địa phận đất Sơn Đông. Cảnh trí càng đi càng thưa thớt bóng người, rừng núi tiếp nhau. Cho đến khi giáp giới với Sơn Đông, thì quan đạo chỉ còn là lối mòn gập ghềnh vắng vẻ.
Bấy giờ vào khoảng giờ Dậu. Tịch dương cuối thu rơi vãi trên tàn cây hai bên đường, nhuộm màu đồng u uất. Lá vàng từng đợt từng đợt điểm điểm lên mặt đất.
Trên đường nhỏ thấp thoáng bóng người đi tới. Người này ăn mặc ra vẻ một lang y, râu ba chòm đen nhánh, tuổi tác phải trạc tứ tuần. Hai dải tạo điêu nhuyễn cân rủ xuống phía sau, thỉnh thoảng chấp chới theo gió. Trường sam tuy lấm lem bụi đất, bôn tẩu phong trần vẫn không sao che lấp vẻ nho nhã.
Tiếng vó ngựa xa xa vang vọng, làm nam tử nọ phải quay người ngoái lại. Một cỗ song mã lướt đến như tên bắn. Mã tiên trên tay xà ích vun vút như mưa rơi, hết trận này đến trận khác. Đôi ngựa lồng lộn nện vó, khiến người bộ hành kia hấp tấp dạt vào một bên.
Cỗ xe lướt ngang, đem theo một thứ mùi tanh tanh mằn mặn như mùi máu tạt vào khứu giác y. Chẳng những thế, một trong hai con ngựa kéo xe vẫn còn nguyên bộ yên cương trên lưng. Nhân vật trong xe xem chừng gặp phải nguy hiểm, người xà ích trong lúc vội vội vàng vàng lấy cả ngựa để cưỡi đóng vào cỗ xe.
Xe vượt lên một quãng, đến khúc quanh thì khuất hẳn tầm mắt. Đột nhiên tiếng ngựa hí vang xen lẫn tiếng đao kiếm chạm nhau. Rồi con lộ vắng khôi phục vẻ tịch tĩnh vốn có.
Bộ hành nhân đằng này kinh ngạc rảo bước. Đến nơi chỉ thấy kiện mã màu đen đã chết. Nơi tròng mắt còn cắm một mũi cương châm. Máu từ vết thương tứa ra có hơi xanh phảng phất bay lên. Thớt ngựa vẫn còn bộ yên cương trên lưng đã vô thanh vô tức biến mất. Người xà ích đánh xe trở thành cái xác không hồn. Chiếc nón rộng vành rơi khỏi, để lộ khuôn mặt trung niên gầy gò xương cứng, mũi ưng môi mỏng, khắc khổ lãnh đạm. Hai bên thái dương người chết nhô cao, rõ là một nội gia cao thủ. Không hiểu nhân vật lợi hại nào lại có thể khiến y ô hô ai tai chỉ trong khoảnh khắc.
Chợt nhớ đến mùi máu, nam tử nọ vội vàng bước đến vén rèm ngó vào. Bên trong vắng lạnh tĩnh mịch. Sàn xe vương vãi những đốm nhỏ to màu đỏ. Giữa đám huyết bạc lờ mờ in dấu một vết chân. Ước lượng kích thước, có lẽ dấu giày nọ là của nữ nhân. Ngoài ra không phát hiện được gì thêm.
Nam tử nọ thở dài, thoát khỏi xe, nhãn tuyến một lần nữa chăm chú trên thân thể người chết. Mọi thứ vẫn nguyên vẹn hoàn chỉnh, không có lấy một vết thương dù là nhỏ nhất. Cỗ tử thi trong tư thế ngồi, lưng tựa vào thành xe, tay trái nắm cứng trường kiếm vẫn đang yên vị trong kiếm sao② đến nổi gân xanh. Chú mục nhìn kỹ, hữu thủ người chết thô ráp, chứng tỏ tay thuận của y không thể nào là tay trái được. Thế nhưng trước lúc chết, y lại sử kiếm bằng tả thủ, đủ biết tình thế cấp bách ra sao.
Đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo sau gáy, không kịp nghĩ ngợi cấp tốc chúi về phía trước, vừa hay một làn thép lạnh xẹt qua đầu. Kẻ phía sau chẳng để y hồi vị, thần tốc đâm liền bốn nhát. Nam tử nọ chỉ còn cách theo đà lăn xuống, chộp lấy tay cầm kiếm của tử thi đưa lên đỡ gạt. Nhìn lại, người tấn công là một nữ tử bạch y như tuyết, thanh thoát tuyệt tục. Còn chưa hoàn hồn, cô gái đã ào ạt vung kiếm, chiêu thức liên miên xuất ra. Kiếm quang loang loáng, kiếm khí trùng trùng.
Nam tử nọ không kịp đoạt kiếm trong tay tử thi, chỉ còn cách tránh đông né tây vất vả vô cùng. Thoát khỏi kiếm thứ mười thì bộ pháp rối loạn. Đột nhiên hai mắt hoa lên, bạch y phấp phới, rồi mùi lan xạ xộc vào mũi, đã thấy nơi cổ mình mọc ra một lưỡi gươm.
Một giọng nữ tử băng lãnh lọt vào tai:
- Người đâu? Nói mau!
Y thoạt nghe, đã thấy hồ lý hồ đồ. Vừa muốn mở miệng thanh minh, thình lình bên tai có tiếng gió rít. Một vệt hàn tinh nhấp nháy bay đến.
Nữ tử hừ lạnh, tay cầm kiếm vẫn giữ nguyên vị trí. Ngọc thủ bên tả đưa ra phất nhẹ, tay áo xoay tròn cuốn lấy ám khí. Tả thủ chưa kịp thu về, đã có bốn vệt hàn tinh khác liên tiếp xé gió bay đến, thượng hạ tả hữu đồng loạt uy hiếp, lăng lệ như phi thạch phá thiên. Phía trên nhắm thẳng mi tâm, phía dưới bắn vào Phục Thố, bên tả Khúc Trì, bên hữu Chương Môn.
Nam tử nhanh mắt đoán được đường đi nước bước của bốn vệt hàn tinh, trong lòng mắng lớn: "Thiếu gia thù oán gì với tổ tông ngươi, sao nỡ xuất thủ ngoan lạt như thế?"
Vốn dĩ huyệt Phục Thố nằm ở hai bên đùi, Khúc Trì nơi khuỷu tay. Bị kích phải thì tay bại chân tê, tóm lại là tứ chi trở thành vô dụng, chỉ còn cách trợn mắt ngó mi tâm, Chương Môn trở thành bia hứng ám khí.
Bạch y nữ tử càng cho rằng đối phương đang muốn sát nhân diệt khẩu, càng đinh ninh nam tử trong tay mình quyết đang nắm giữ quan hệ trọng yếu. Hiện tại, việc khẩn yếu trước nhất cần phải giữ lấy tính mạng người này, sau đó ly khai, nghĩ cách dò tìm manh mối. Tâm niệm vừa động liền xuất kỳ bất ý điểm huyệt y, đẩy nhào xuống đất. Kiếm ảnh tức thì trổ ra bốn đóa, đỡ lấy bốn vệt hàn tinh. Ám khí chạm vào kiếm phát âm thanh tinh tang như tiếng kim loại chạm nhau. Một làn yên vụ nhàn nhạt tỏa ra.
Cô gái trông thấy, cả kinh bế khí thoái lui.
Nhưng đã muộn.
Trong khói chứa một thứ mê dược gọi là Thiên Nhật Túy Tửu Phù Dung. Mặc dù tên dễ nghe, tác dụng lại bá đạo vô bì. Người hít phải, không cần biết nhiều hay ít, lập tức rơi vào trầm mê. Không có giải dược đừng mong tỉnh lại.
__________________
① Triêu lộ: sương sớm.
Nguy như triêu lộ ngụ ý tình thế hiểm nghèo, như giọt sương mai vỡ trong sớm tối.
Sử Ký Tư Mã Thiên, phần Thương Quân liệt truyện có câu: "Quân chi nguy nhược triêu lộ, thượng tướng duyên niên ích thọ hồ."
Công Tôn Ưởng (Thương Ưởng) thời Chiến Quốc là người nước Ngụy, có tài về hình danh pháp lý. Vua Ngụy không dùng, liền bỏ qua Tần quốc bái kiến sủng thần Cảnh Giám của Tần Hiếu công, thỉnh cầu dẫn kiến. Ba lần yết kiến, cuối cùng được vua Tần trọng dụng. Ông ta chấp pháp nghiêm ngặt, dám trách phạt cả thầy trò Thái tử, thành thử không ít kẻ thù oán.
Đến khi Hiếu công băng, Thái tử kế vị (Tần Huệ Văn vương), nhớ đến thù xưa muốn giết chết Ưởng. Ưởng biết thế, đang đêm đội sương trốn về nước cũ là Ngụy quốc. Ngụy vương vì sợ uy Tần, không dám lưu giữ. Ưởng không còn cách nào khác, đành quay lại Tần, rồi bị ngũ mã phân thây.
② Kiếm sao: bao kiếm