Đan Đan đã có một tháng 6 hoàn mỹ - không chút gợn sóng, không hối tiếc, với kỷ niệm là ngọt ngào bánh kem và hờn giận, nhớ thương. Mặt chiếc nhẫn ánh lên, long lanh vệt sao chiều. Có những ngày mình buộc phải có trách nhiệm với đời nhau như thế!
Có thể một ngày chúng mình sẽ lại yêu
Nhưng không phải yêu nhau,
mà là yêu người khác.
Anh sẽ nắm tay một người con gái
Dịu dàng hơn cả vuốt tóc em ngày xưa
Em vẫn lo lắng mỗi khi trời mưa
Nhưng đi đưa áo cho một chàng trai khác...
Bức ảnh cô gái kia có vô tình đi lạc
Em cũng chẳng ngồi tô vẽ cho xấu xí hơn em
Anh rồi cũng chẳng còn ghen,
Những chỗ không anh em diện màu áo mới.
Tại đường phố đông người
Nên chúng mình cứ mặc sức lướt qua nhau.
Có thể một ngày em mặc áo cô dâu
Anh chụp ảnh cùng nhưng không làm chú rể
Những đứa con của em sẽ yêu thương cha mẹ
Trong bức tranh tô màu chẳng có khuôn mặt anh...
Giông bão đi qua ô cửa màu xanh
Em sẽ làm thơ về tiếng cười con trẻ
Về bữa cơm,về ngôi nhà và người em yêu hơn cả
Như anh nghĩ về vợ mình,về hạnh phúc bền lâu.
Có bao nhiêu sao sáng trên đầu
Em từng nghĩ chỉ anh là duy nhất
Nhưng cuộc đời nào đâu phải cổ tích
Chàng chăn cừu cũng đã bỏ đi xa...
Em nghe lại những bản tình ca
Vẫn dịu dàng,vẫn thiết tha như thế
Vẫn say mê như chưa hề cũ
Nhưng sao chẳng đoạn điệp khúc nào lặp lại như nhau?
Đan Đan đọc được ở đâu đó đoạn thơ này, rõ ràng đây không phải đoạn thơ buồn, mà là đoạn thơ gợi sáng. Cửa tháng 7 đã mở ra, rất sáng, với dáng hình, với những bước chân cùng đi trên đường đời Đan... không phải anh.
Mặt chiếc nhẫn ánh lên. Và chẳng đoạn điệp khúc nào giống với đoạn điệp khúc nào. Nhưng sẽ là điệp khúc cuối, vì với em, một bài tình ca hay là bài không lặp lại lần hai.
Đan Trần/02,07,2009
Có 2 thành viên đã gửi lời cám ơn đến Đan Đan vì bài viết hữu ích này: